Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Có duyên nhất định sẽ có phận
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 8032
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:07 - 14/08/2015


Sau khi chính thức vào học, cuộc sống trong trường đại học không sinh động đáng yêu như trong miêu tả trong sách vở, vườn trường cũng không tràn ngập không khí lãng mạn như trong tưởng tượng của tôi. Thời khóa biểu được sắp xếp một cách rất hoành tráng nhưng bài học trên thực tế lại rất sơ sài. Đồ ăn trong nhà ăn rất khó nuốt, giảng viên nam trong trường đều rất bình thường, bạn học trong lớp toàn người lạ… Và học được một tháng rồi mà trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng trống trải. Chỉ có ưu điểm duy nhất đó là hệ thống thực vật ở trường Đại học C vô cùng tươi tốt, khiến cho bầu trời mùa thu trở nên trong xanh tĩnh lặng. Mỗi khi đêm xuống, nằm trên chiếc giường trong ký túc xá, trong lòng tôi cảm thấy cô đơn một cách khó hiểu. Từ nhỏ tôi đã rất độc lập, rời khỏi sự chăm sóc của bố mẹ, tôi vẫn có thể sống một cách đàng hoàng, vì vậy, đó tuyệt đối không phải là cảm giác nhớ nhà. Nhưng không thể nói được là vì sao, tôi vẫn cảm thấy bên cạnh mình thiếu một cái gì đó.

Hồi học cấp ba, tôi thích ngồi trên khán đài nhìn đám con trai phí hoài tuổi thanh xuân bằng cái trò tranh chấp nhau trên sân bóng. Đến khi lên đại học, sân bóng ở trường còn lớn hơn, nhiều hơn nhưng lại chẳng còn hứng thú đó nữa. Bầu trời càng trong xanh hơn còn tâm hồn tôi lại càng u ám hơn.

Từ trước đến giờ, tôi không biết rằng khả năng thích ứng của mình lại kém như vậy. Vẫn là thành phố quen thuộc này, chẳng qua cũng chỉ là đổi sang một trường khác, vậy mà con người tôi lại trở nên trầm lặng kiệm lời rồi.

Mãi tới ngày hôm đó, tôi mới tìm ra được nguyên nhân của sự hụt hẫng.

Người khác nói, đến năm thứ ba, thứ tư, tần suất trốn học bắt đầu tăng lên. Còn tôi, mới học kỳ đầu của năm thứ nhất đã bắt đầu trốn học, bởi vì thời gian lên lớp buổi chiều xung đột với giấc ngủ trưa của tôi. Trung tuần tháng Mười, đúng lúc bầu trời cao lộng, không khí mát mẻ, nằm trên giường ngủ trong phòng ký túc có thể nhìn thấy bầu trời xanh cùng những đám mây trắng khổng lồ nhởn nhơ bay lượn ngay trước mắt, bất giác tôi lại chìm vào giấc mơ. Vừa ngủ thiếp đi, tôi lại bị một cô bạn cùng phòng cũng dũng cảm trốn học như tôi lay tỉnh, Duyệt Duyệt vừa lay tôi dậy vừa nói: “Lạc Lạc, mau tỉnh dậy xem nào, dưới tầng có một chàng trai cứ gọi tên cậu mãi!”.

Sau đó, tôi liền nghe thấy một giọng nói thân quen tới nỗi không thể thân quen hơn được nữa, cứ đều đặn hét lên từng lượt một: “Lạc Lạc Tô – Lạc Lạc Tô năm thứ nhất khoa Ngữ văn – Lạc Lạc Tô thích ngủ trưa năm thứ nhất khoa Ngữ văn – Lạc Lạc Tô trốn học ngủ trưa năm thứ nhất khoa Ngữ văn…” Giọng nói này đã làm phiền tôi suốt mười tám năm, giờ đây lại lọt vào tai tôi như đang trong một cơn ác mộng. Tôi không cần nhìn cũng có thể phác họa ra bộ dạng của cậu ấy lúc đó, người mặc áo phông, bên ngoài là chiếc áo khoác mỏng, hai tay nhàn rỗi đút vào túi quần để làm dáng, giầy trắng hiệu NIKE, mũ lưỡi trai màu trắng che lấp mớ tóc rối tung màu hung vàng, đôi mắt hai mí trong sáng ưa nhìn, khuôn mặt luôn giữ nụ cười có chút chế giễu, đang đứng trong bóng râm, gân cổ lên gọi tôi.

Tôi lập tức bật dậy, lao ra cửa sổ hét toáng lên. “Cậu ngậm miệng lại cho tớ! Đứng đó, không được động đậy!”.

Cậu ấy đập hai gót chân vào nhau, “Dạ!”

Tôi dường như đã bay xuống dưới tầng. Vừa xuống tới dưới tầng một đã nhìn thấy cái bóng dáng lôi thôi lếch thếch đang rướn cặp lông mày rộng, đứng dưới sân ký túc nữ. Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cho dù những câu chuyện cũ gắn liền với tuổi thanh xuân đã phai nhạt như thế nào trong ký túc của tôi, nhưng chỉ cần nhớ tới thời gian học đại học, cảnh tượng Alawn đứng dưới sân ký túc xá réo gọi tên tôi vẫn hiện lên một cách vô cùng sinh động mà mãnh liệt trong tâm trí tôi. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá của cây hoa quế, rọi xuống khuôn mặt của cậu ấy. Tất cả đều sáng tỏ như vậy. Cảm ơn Alawn, cảm ơn vì đã khắc họa một dấu ấn sinh động vào mối tâm tình thời niên thiếu đầy tươi đẹp và trong sáng của tôi. Hình ảnh cậu ấy đứng trong những tia nắng chói lọi, mỉm cười vẫy tay ấy sẽ mãi mãi ghi sâu trong sâu thẳm tâm hồn tôi, xa tắp nhưng lại gần ngay trước mắt.

“Đồ Đểu!” Tôi hét gọi cậu ấy.

“Có ta đây!” Cậu ấy cũng hét gọi tôi, “Phù thủy Gà Mên!”.

Sau đó, cậu ấy dang rộng hai tay về phía tôi, tôi không hề do dự sà vào lòng cậu ấy, thắm thiết ôm chặt lấy.

Đây là lần thứ N chúng tôi ôm nhau trong đời rồi chăng. Không chút sắc thái tình cảm nam nữ, không chút làm bộ, không chút kỳ cục.

“Ở trường này có người mua đồ ăn sáng cho cậu không?” Cậu ấy thì thầm hỏi.

“Không.”

“Ờ trường này có người giúp cậu mang cặp sách không?”

“Không.”

“Ở trường này có người tranh chỗ ở nhà ăn cho cậu không?”

“Không.”

“Ở trường này có người làm bài tập giúp cậu không?”

“Không.”

“Ở trường này có người giúp cậu dọn dẹp không?”

“Không.”



Cậu ấy nói một câu, tôi trả lời một câu. Thái độ của một cậu ấy rất nghiêm túc, tôi cũng đứng đắn không kém. Sau đó! Tôi òa lên khóc. Bấy giờ mới phát hiện ra rằng, hóa ra, tôi đã coi thường vô số những việc mà cậu ấy làm cho tôi, vậy mà tôi đã coi cảm giác được ưu đãi đó giống như không khí và cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, vậy mà một người vô tâm vô tính như tôi lại chẳng có chút cảm kích nào cả.

Tôi bấy giờ mới hiểu ra rằng, tại sao tôi không quen được cuộc sống ở trường đại học. Hóa ra, bên cạnh tôi không còn Alawn nữa.

“Cậu khóc cái gì chứ!” Alawn vẫn giống như ngày bé, chẳng sợ trời chẳng sợ đất nhưng hễ nhìn thấy tôi khóc là chân tay luống cuống hết cả lên, vụng về kéo vạt áo lên lau nước mắt nước mũi cho tôi, “Hay là có ai bắt nạt cậu! Cứ nói cho tớ biết, tớ sẽ xử lý giúp cậu!” Không gian trong trường đại học C rất trống trải, gió thu ở trường đại học C rất to, gió thổi khiến áo của Alawn bay phần phật. Đột nhiên trong lòng tôi, hình ảnh của cậu ấy bỗng trở nên đội trời đạp đất. Alawn đứng trong gió, lớn tiếng bênh vực cho tôi.

Tôi nghe giọng của Alawn giờ đã mang chút khẩu âm của Bắc Kinh, tự cảm thấy buồn cười. Nhưng giờ này, cậu ấy đáng ra đang phải lên lớp ở Bắc Kinh xa xôi chứ, sao lại bay về trường của tôi, đứng giúp tôi lau nước mắt thế này, vậy là tôi liền hỏi: “Cậu bị đuổi khỏi Đại học B rồi ư?”.

“Không! Chỉ là về xem xem.” Cậu ấy nói.

“Xem cái gì.”

“Xem… xem cậu có phải là đã lùn đi rồi không.” Cậu ấy cười, khua tay miêu tả chiều cao của tôi.

Tôi lườm cậu ấy một cái, chu môi lên.

Mây trắng bồng bềnh như hoa bông, gió thổi khiến chúng tan tác bay.

Hồi học cấp ba, khi phần nam tính trong con người cậu ấy bắt đầu phát dục, chiều cao của Alawn tăng đột biến. Cậu ấu liền thích trên chọc tôi, nói tôi càng lớn càng lùn. Khi mới rời cuộc sống học sinh trung học vài tháng, bỗng nhiên cảm thấy mộng ảo như đám mây xa nhất nơi chân trời kia. Hồi đó thật ngây thơ, thật ngốc nghếch biết bao. Tự cho rằng giờ đây mình đã thành người lớn rồi.

“Sao không gọi điện cho tớ?” Cậu ấy giả vờ nghiêm túc hỏi.

“Không muốn gọi!” Tôi bĩu môi nói.

“Có bạn trai rồi à?” Cậu ấy hỏi.

“Chẳng có ai cả.”

“Tại sao không trả lời thư của tớ?”

“Quê mùa! Vô vị!” Tôi lườm cậu ấy một cái, cảm thấy những bức thư lời lẽ như văn nói, đều đặn hai ba ngày một bức của cậu ấy thật vô nghĩa.

Tôi bỗng cảm thấy kiểu đối thoại này có chút ấm áp mơ hồ, giống như tâm sự của đôi tình nhân lâu ngày gặp lại. Vậy là, tôi có ý đấm mạnh cậu ấy một cái, hỏi: “Tên tiểu tử này rốt cuộc là đã xin phép nghỉ chưa hả?”

“Quên rồi.” Cậu ấy nói một cách hờ hững. Thấy tôi cuống quýt lo lắng mới vội vàng giải thích, “Yên tâm đi, thầy giáo rất quý tớ, nói tớ là rường cột to lớn của tổ quốc, không dễ dàng khai trừ tớ đâu”.

Trong cùng một thời gian, những điều tôi muốn nói quá nhiều, những việc phát sinh cần khai báo với cậu ấy càng lớn, nhưng tôi lại không thể mở lời, không biết bắt đầu từ đâu. Vừa hay cậu ấy cũng không nói gì. Tôi ngước lên nhìn Alawn một chút, chợt bắt gặp đôi mắt trong sáng mà quen thuộc. Đôi mắt ấy còn lấp lánh hơn cả viên kim cương trên khuyên tai của cậu ấy.

Thật mơ hồ khó hiểu, tôi lại bắt đầu cảm thấy hồi hộp! Trong lòng cảm thấy khó lý giải, cho rằng đỏ mặt lên là do tia tử ngoại từ phía mặt trời quá mạnh.

Đang lúc vẩn vơ suy nghĩ, Duyệt Duyệt đi tới, vỗ vỗ vào vai tôi: “Lạc Lạc, không ngờ bạn trai của cậu đẹp trai như vậy khiến người khác cảm động quá, cậu xem, bọn cậu thật là ồn ào náo động!”

Lúc bấy giờ tôi mới chú ý tới những ánh mắt hoặc là nhìn trực diện, hoặc là lén lút nhìn trộm từ bốn phía xung quanh, tôi vội vàng gỡ tay Alawn ra.

“Chẳng phải là bạn trai gì đâu!” Mặc dù Alawn vừa cao vừa đẹp trai, rất có thể thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi, nhưng trước sự trong sáng của bản thân, tôi vẫn giải thích theo thói quen.

Lần này Alawn lại chẳng chịu đứng yên, vội vàng nhảy ra, chỉ vào Duyệt Duyệt mà hét toáng lên: “Oa, trường cậu có nhiều con gái xinh quá!”

Tôi giới thiệu với Duyệt Duyệt: “Cậu ấy là bạn thân của tớ, bọn tớ chơi với nhau từ hồi để chỏm tới giờ. Cậu ấy tên là Alawn.” Sau đó lại quay sang nói với Alawn, “Cậu đừng làm chị em của tớ sợ đấy, cậu ấy tên là Duyệt Duyệt, là khoa khôi của lớp tớ đấy!”, rồi lại dùng tay hích hích vào người Alawn, lời nói đầy hàm ý, “Cậu ấy đang cô đơn đấy! Trâu ta ăn cỏ đồng ta, tớ sẽ giúp cậu trông nom cậu ấy cẩn thận”.

Alawn không nói gì, lườm tôi một cái, ánh mắt rất lạ.

Duyệt Duyệt nói thêm vài câu rồi đi luôn.

Tôi hỏi Alawn bao giờ quay lại trường học, cậu ấy nói là chuyến bay buổi tối.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, “Cái gì! Cậu coi máy bay như là xe taxi thế à?”

“Ngày mai tớ vẫn phải lên lớp.” Alawn nói.

“Vậy cậu chạy về đây làm gì?”

“Xem cậu đã lùn đi chưa mà!”

“Có nói không hả!” Tôi làm điệu bộ sắp cù vào nách cậu ấy.

Alawn từ nhỏ đã sợ nhất điều đó, hễ dọa cù là cậu ấy lập tức đầu hàng. Quả nhiên, cậu ấy vội vàng nói: “Đừng, đừng, tớ nói. Cậu quên hôm nay là ngày gì rồi à?”

“Ngày gì?” Tôi hỏi, khuôn mặt ngơ ngác khó hiểu.

“Ngốc nghếch! Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của cậu mà!” Cậu ấy gõ mạnh lên đầu tôi một cái. Tôi có chút cảm động. Tôi vốn là một cô gái hăm hở hở, không hay để ý nhiều đến chuyện vụn vặt, trước giờ thường không nhớ nổi ngày sinh nhật hay những ngày kỷ niệm. Không nhớ nổi ngày sinh của mình, đương nhiên, sinh nhật của Alawn tôi cũng không nhớ. Hàng năm, cứ đến sinh nhật là cậu ấy lại nhắc giúp tôi, không những thế còn tổ chức lần lượt từ lịch dương sang lịch âm, còn chuẩn xác hơn cả bố mẹ tôi.

Quả nhiên là người anh em thân thiết. Nhưng tôi lại không muốn cậu ấy thấy sự cảm động trong thâm tâm mình nên thản nhiên nói: “Muốn tặng quà cho tớ thì chỉ cần gửi là được rồi, có cần thiết phải đích thân vượt ngàn dặm xa xôi để mang quà đến không? Thôi được, lấy ra xem nào, quà đâu.” Sau đó chìa hai bàn tay ra.

“Quà gì chứ. Tớ về đây rồi còn không phải là món quà to nhất hay sao hả! Nụ hôn đầu đời cũng bị cậu cướp đi rồi còn đòi gì nữa? Chẳng lẽ nhất định bắt tớ phải hiến thân mới được à? Sao cậu cứ được voi đòi tiên thế hả?” Alawn cười láu cá....
« Trước1...56789...25Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Chênh vênh hai lăm
» Điều Bí Mật
» Ngồi khóc trên cây
» Thiên thần hai mặt
» Nếu không phải là anh
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Em vẫn chờ anh
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Có duyên nhất định sẽ có phận

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Có duyên nhất định sẽ có phận v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
pacman, rainbows, and roller s