Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Chờ ngày mưa rơi
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 10296
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:19 - 14/08/2015


Minh Đăng đã tỉnh dậy tự lúc nào và dường như đã lặng lẽ ngắm Thiên Thy từ rất lâu.

Hai ánh nhìn chìm đắm vào nhau. Đôi mắt buồn dường như bị hòa tan trong đáy mắt café mệt mỏi. Và có lẽ không ai muốn lên tiếng để phá tan khoảng lặng ấy.

Một khi đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, người ta chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn đối phương bởi lời nói giờ đây đã trở nên thừa thãi. Vì không có từ ngữ nào đủ chức năng để có thể nói lên cảm xúc của họ vào lúc này.

Có lẽ hai người họ cứ nhìn nhau mãi như thế nếu Thiên Thy không ngượng ngùng mở lời trước.

- Anh…anh tỉnh rồi!

- Tại sao cô ở đây?

Trong sự bối rối đến ngượng người, Thiên Thy đã có chút vụn vỡ khi nghe câu hỏi lạnh lùng kia. Nhưng cũng phải thôi. Nghĩ lại, cô và anh bây giờ còn là gì của nhau nữa đâu. Và có lẽ Thy cũng quen với những lời lẽ khiến cô đau lòng từ người con trai ấy rồi.

- Tôi … tôi…

Những ngón tay bối rối tự động vân vê lấy nhau, khiến cho cô gái thêm ngượng ngùng xen chút buồn bã. Đôi mi khép hờ để che dấu những vụn vỡ vào bên trong.

- MINH ĐĂNG! CON KHÔNG SAO CHỨ?

Chưa hết sự ngập ngừng bối rối, Thiên Thy được phen bất ngờ giật mình bởi giọng nói hốt hoảng của một người lạ đang vội vàng bước tới. Là một người phụ nữ trung niên ăn vận quyền quý với khuôn mặt hoảng hốt và lo lắng.

- Mẹ vừa nhận được tin là chạy ngay đến đây, tại sao lại ra nông nỗi này hả con? Có phải bọn lần trước lại đến quấy phá con không?

Bà ấy chẳng mấy chốc đã đến bên Minh Đăng, lo lắng chạm vào khuôn mặt xanh xao của anh. Chỉ cần nhìn từ phía xa cũng có thể thấy đôi mắt bà ánh lên từng tia xót xa.

- Con không sao đâu mẹ, chỉ là tai nạn thôi ngoài ý muốn thôi – Đăng khản tiếng, mệt mỏi trả lời.

Hóa ra người phụ nữ này là mẹ của Đăng.

- Tai nạn gì mà tai nạn, mẹ nghe nói bọn nghiện ngập lần trước lại tìm đến con. Tại sao chúng cứ nhằm vào con cơ chứ? – Người phụ nữ càng nói càng xót xa, dường như nơi khoé mắt đã long lanh những màng sương mờ ảo.

- Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá.

- Không sao cái gì chứ, nhìn người con xem… - Người mẹ vẫn cứ xót xa nhìn đứa con trai đáng thương

- Ơ còn đây là…?

Người phụ nữ vô tình nhìn về phía Thiên Thy, dường như bây giờ bà ấy mới nhận thức được trong căn phòng này không chỉ có hai người. Thấy vậy, Thiên Thy liền bối rối cúi người chào.

- Là con bé mà những lần trước tôi đã kể với bà. Chắc lần này cũng do nó mà ra.

Bỗng chốc, một giọng nói khàn khàn vang lên trước cửa bệnh phòng bệnh. Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền khó tính chậm rãi bước vô. Thiên Thy có thể dễ dàng nhận ra đây chính là người cô đã thấy và đụng độ trong cuộc họp báo lần trước.

- Thì ra là cô à?

Sau khi nghe những lời nói của chồng, người phụ nữ thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ, từ hiền hậu chuyển sang giận dữ, nhanh chóng đến bên Thy và…

“CHÁT!!!”

Cái tát bất ngờ khiến Thiên Thy ôm mặt, mất đà lùi về phía sau. Gò mà ửng hồng. Đau điếng!

- Mẹ! Mẹ làm gì thế ? – Minh Đăng trợn mắt, hốt hoảng ngồi phắt dậy, những vết thương vì thế mà trở nên đau rát vô cùng.

Mặc kệ cho sự hốt hoảng của Minh Đăng, người phụ nữ đã tuôn một tràng tức giận xen lẫn xót xa vào cô gái đứng trước mặt:

- Tôi không biết cô là ai, có cái gì hay ho mà khiến con tôi hết lần đến lần khác bị thương. Lần trước nó xém chút nữa là gãy chân vì cô còn chưa đủ hay sao? Mà lần này… - người phụ nữ bỗng trở nên nghẹn ngào – Lần này còn hại nó ra thành ra như thế …

Mẹ của Minh Đăng nhìn Thy với đôi mắt nửa giận dữ, như muốn xé nát cô, nửa xót xa khi nhìn về đứa con trai tội nghiệp đang băng bó toàn thân khổ sở trên giường bệnh.

Nhưng có lẽ hành động có chút căng thẳng của bà cũng là lẽ thường tình. Một người phụ nữ cho dù ngày thường có thánh thiện, hiền dịu đến đâu thì khi biết được có một mối nguy hiểm nào đó đang rình rập đứa con yêu của mình, họ sẽ sẵn sàng hoá thân vào mụ phù thuỷ đáng sợ, dùng hết sức mạnh có được để bảo vệ con. Mẹ của Minh Đăng cũng thế. Tất cả chỉ là do nỗi lo và tình yêu dành cho con trai của mình mà thôi.

- Cháu… cháu xin lỗi…cháu.

Đây là lần đầu trong đời Thiên Thy bị rơi vào tình huống như thế này. Lần đầu tiên cô bị một người phụ nữ đánh mà không phải mụ dì ghẻ của mình. Nhưng không hiểu sao cô không hề cảm thấy tức giận hay oan ức. Mà chỉ thấy đau nhói ở trong lòng…

- Chỉ một câu xin lỗi là được sao? Cô hại nó hết lần này đến lần khác mà chỉ một câu xin lỗi là được sao?

- Mẹ! Đủ rồi. Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu. Cô ấy… cô ấy… không liên quan gì đến con. Tất cả chỉ là trùng hợp – Đăng cố gắng giải thích. Anh thấy nghẹn đắng nơi cuống họng khi phải phủ nhận người con gái ấy thêm một lần nữa…

- Bà cũng đừng lo lắng quá . Bác sĩ nói đã ngăn chặn kịp thời virus lây lan khắp người. Có điều bàn tay đã bị chấn thương nên không thể tiếp tục đánh đàn nữa… Như vậy cũng tốt, sau này nó sẽ chú tâm vào công việc hơn.

Trái ngược với sự lo lắng, xót xa của người vợ. Giọng điệu của ông Sang dường như rất là hả hê khi biết được tình hình hiện tại của đứa con trai. Và tất nhiên, những lời ông Sang nói như tiếng sét đánh ngang tai Đăng, khiến anh ngạc nhiên đến sửng sốt không dám tin vào những lời mình mới vừa nghe…

- Ba nói cái gì? Không thể tiếp tục đánh đàn nữa? Nghĩa là sao?

o0o

Những ngày sau đó, Minh Đăng trở nên trầm mặc hẳn. Ít nói và không thèm bận tâm đến bất cứ thứ gì. Hệt như những ngày còn trẻ dại khi bị người cha độc tài hung hăng phá vỡ cây đàn yêu quý và sự mất mát của người chú thân thương.

Lúc đầu anh còn không tin đây là sự thật, chỉ đến khi trực tiếp nói chuyện và nghe bác sĩ phân tích, Minh Đăng mới chịu khuất phục một chút.

Nhưng đâu đó trong tâm trí của Minh Đăng vẫn ngang ngược không thể chấp nhận được. Đăng muốn tự mình kiểm chứng tất cả. Anh không muốn tin vào bất kì ai khác ngoài bản thân.

Vì vậy mà hôm nay, Thiên Thy đến thăm anh nhưng phòng bệnh trống trơn, không một bóng người. Cô hốt hoảng đi khắp nơi ở bệnh viện rộng lớn để tìm Minh Đăng nhưng chẳng thấy đâu. Để rồi đau đớn nhận ra bóng dáng thất thần của anh ở lối ra vào cổng viện vào buổi chiều tối xạm màu nắng buồn.

Đăng đã trốn viện để tìm đến cây đàn thân yêu, vì muốn tự bản thân mình kiểm chứng tất cả, và thứ anh nhận được là một sự thật đau đớn đến nát lòng. Chiếc đàn vẫn còn đó nhưng đôi bàn tay của anh chẳng còn tài hoa như trước. Những ngón tay thon dài đã mất đi khả năng lả lướt trên bàn phím trắng. Minh Đăng đã vĩnh viễn không thể nào chơi đàn được nữa. Và đó là sự thật tựa như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim anh.

- Minh Đăng! Ăn chút cháo đi, cả ngày nay chắc anh chưa ăn gì phải không?

Cầm chén cháo trên tay, Thiên Thy đắng lòng nhìn chàng trai thẫn thờ ngồi trên giường bệnh. Sức khỏe của anh đang dần bình phục trở lại, bây giờ chỉ cần ở bệnh viện để tiêu diệt dứt điểm những con virus ít ỏi đang còn trong máu mà thôi.

- Em đang thương hại tôi phải không? Nhìn tôi bây giờ đáng thương lắm sao? – Minh Đăng nhìn Thy với đôi mắt u ám.

- Không… không phải – Thiên Thy lắc đầu nguầy nguậy – không phải như vậy đâu.

“XOẢNG”

Tô cháo nằm trên tay Thiên Thy đã bị hất rơi xuống đất một cách thô bạo. Và vỡ tan.

- VẬY THÌ EM ĐI ĐI, AI MƯỢN EM CHĂM SÓC TÔI?

Không gian lại rơi vào sự im lặng đến nghẹt thở. Mấy ngày nay Minh Đăng là thế, rất dễ nổi nóng và hay tự ái. Anh cáu gắt với tất cả mọi người, kể cả người con gái anh yêu. Vậy nên mới biết cú shock lần này đối với Đăng lớn như thế nào. Chính vì thế, Minh Đăng càng nổi giận bao nhiêu, Thiên Thy càng cảm thấy dày vò cắn rứt, ân hận và yêu anh nhiều hơn bấy nhiêu.

- Minh Đăng! Nếu anh tức giận thì cứ quát mắng, thậm chí là đánh đập, dày vò em đến đâu cũng được… Hoặc nếu như anh không muốn nhìn thấy em nữa…em cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Nhưng đừng tự hành hạ bản thân mình như thế…Cả ngày nay anh đã không ăn gì rồi…

Thiên Thy nghẹn ngào, cố nuốt những tiếng nấc vào trong đáy họng. Dù đau dớn là thế, nhưng nơi khóe mắt Thy tuyệt đối không hề có một giọt lệ.

Bao ngày qua, mặc kệ cho sự cấm cản của mẹ Đăng và tính tình thất thường hay nổi nóng của anh hiện tại, Thiên Thy ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Đăng. Không có ngày nào là Thy vắng bóng nơi bệnh viện. Có lẽ cô đã không còn đủ bản lĩnh để rời xa người con trai này nữa rồi. Nhưng trớ trêu thay! Bây giờ, lúc nào Đăng cũng muốn xua đuổi cô. Bất kể lúc nào và bất cứ nơi đâu.

- Em đi đi. Đừng chăm sóc tôi như đứa trẻ nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi.

Cố tình vờ qua những lời nói quặn thắt kia, Minh Đăng hờ hững nằm xuống giường đắp chăn kín người, quay lưng về phía Thy. Chỉ trực chờ cho tiếng thở buồn bã khuất dần sau tiếng đóng cửa, Minh Đăng mới để cho những hơi thở dài não nề tuôn ra… cay đắng và mệt nhọc.

“Thiên Thy, anh xin lỗi. Anh thực sự không muốn em thấy bộ dạng của anh lúc này”

Phải rồi! Một con người có ước mơ, có hoài bão cho riêng mình ngay từ thuở còn thơ, chăm chút, nuôi nấng để từ một sở thích ngây dại trở thành một niềm đam mê lớn lao không thể thiếu trong cuộc sống. Vậy mà giờ đây, phải bất lực nhìn số phận như một cây kéo độc ác cắt đứt tất cả, lấy đi tất cả. Thử hỏi còn ai có thể đứng vững khi lâm vào tình trạng ấy?

Cái kinh khủng nhất không phải là không thể chạm đến ước mơ, mà là đã chạm vào được nhưng lại bị lôi tuột ra và đẩy vào hố sâu thất vọng…

“CẠCH”

Cửa phòng bệnh lại được mở ra. Minh Đăng khẽ nhíu mày nhăn trán… Anh thực sự không muốn người con gái ấy thấy anh tàn tạ như thế này. Tại sao cô ấy không hiểu cho anh? Tại sao không giữ cho anh một chút tự trọng?

Đăng khẽ khép mi, nuốt những đắng cay vào trong cuống họng khô khan.

- Thiên Thy!... Làm ơn… đừng đến đây nữa…

- Mất đi khả năng đánh đàn khiến anh đau đớn đến vậy sao? Muốn rời xa cả Thy luôn ư?

Thế nhưng Minh Đăng đã lầm, bởi người đang bước vào không phải là cô gái của anh, mà là cậu trai có bờ vai rộng của một cầu thủ bóng rổ.

Minh Đăng mệt mỏi kéo tấm chăn trắng ra khỏi khuôn mặt, để lộ nụ cười méo mó đến nhạt nhẽo.

- Tiến Duy! Thấy tôi thế này chắc cậu vui lắm…phải không



CHAP 48 : NHỮNG CÚ SHOCK LIÊN HOÀN (PHẦN 2)



- Tiến Duy! Thấy tôi thế này chắc cậu vui lắm…phải không?

- Không! Không vui chút nào…

Bàn tay men nhẹ theo bức tường trắng lạnh, Bảo Duy chậm rãi đến bên ô cửa sổ, nơi những giọt nắng cuối cùng trong ngày sót lại sau cơn mưa. Ánh hoàng hôn phản chiếu khuôn mặt baby nhưng nó chẳng còn nét “cute” như ngày xưa nữa. Vì giờ đây, khuôn mặt ấy luôn phảng phất những nét buồn vợi, vừa mặc định vừa xa xăm.

- Tôi không biết thứ ấy quan trọng với anh đến mức nào. Nhưng vì điều đó mà quay sang dằn vặt Thy có vẻ hơi quá đáng.

Giọng điệu Duy có chút nhấn nhá như cố tình đâm khoét sâu hơn vào vết thương vốn đã khó lành của Đăng. Vậy nên đáp lại cậu cũng chỉ là cái mỉm cười nhẹ nhưng đầy vị chua chát.

- Đó là lí do khiến cậu thấy không vui? Không hài lòng với những việc cậu đã làm?...
« Trước1...5556575859Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Hãy nhắm mắt khi anh đến
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Chênh vênh hai lăm
» Ngồi khóc trên cây
» Lần nữa lại yêu
» Thiên thần hai mặt
» Công tắc tình yêu
» Đợi anh ở Toronto
1234...789»
Tags:
bạn đang xem

Chờ ngày mưa rơi

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Chờ ngày mưa rơi v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Duck hunt