Polly po-cket
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu)
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11639
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
20:40 - 14/08/2015



o0o


Phòng 102


Mồ hôi trên trán các lương y túa ra rất nhiều, đôi mắt căng ra hết cỡ, nhằm tránh những sơ suất nhỏ nhất.


- Phải mổ thôi.


Một vị bác sĩ ngước mặt lên nhìn các y tá, một vài người bên cạnh nhăn mặt:


- Không được, bà ấy đã rất yếu, nếu mổ thì tử lệ tử vong cao.


- Vậy anh nghĩ cái bệnh ung thư này có nhiều cách sao, tới lúc này rồi, chúng ta chỉ còn cách đó thôi. Chuẩn bị nhanh lên, đưa bệnh nhân đến phòng mổ.


Ngay lập tức tất cả mọi người đứng trong phòng cấp cứu trở nên vội vã, một sinh mạng đang nằm trong tay họ, tất cả đều tập trung cao độ.


Chiếc giường trắng chuyển đi, ngang qua phòng bệnh ấy. Đôi mắt người phụ nữ nhắm nghiền.


Khoảnh khắc lướt qua,bên trong các bác sĩ vẫn đang cật lực, bên ngoài các y tá đang vội vã .


" Mẹ đã từng bảo con đừng bao giờ yêu thương mẹ nữa.



Bởi vì mẹ biết đã quá muộn để bù đắp cho con.



Mẹ trăm ngàn lần xin lỗi, chỉ mong rằng con tha thứ cho mẹ.



Nhưng lúc này đây, mẹ kiệt sức rồi.



Mẹ không đủ sức để nhìn thấy nụ cười của con nữa, xin lỗi con.





Lời xin lỗi cuối cùng của một người mẹ."
- Chẳng phải đó là bà chủ tịch sao?



Thế Bảo đưa tay chỉ về hướng chiếc giường bệnh đang di chuyển, Cát Anh nhíu mày, bên cạnh nhỏ Ngọc Vi đã vội thắc mắc:



- Sao bà ấy lại....chẳng nhẽ.



Sự hoảng loạng dâng lên, mắt Ngọc Vi đỏ ngầu, Hàn Tuyết nhăn mặt lại, nhỏ cắn nhẹ môi:



- Bà ta bị ung thư giai đoạn cuối.


Đoàng


Tất cả dường như nghẹn lại, không ai nói với ai câu nào, nước mắt lã chã rơi. Đây phải chăng là một bi kịch.




- Sao tới bây giờ cậu mới nói.


- Tớ cũng mới biết chuyện này lúc nãy, trở lí của bà ấy mới gọi tới.


Quỳnh Chi khẽ nấc lên:


- Vậy bà ấy dấu chúng ta sao?


Lại ngưng lại. Mắt lại hướng về bên trong, một cô gái trẻ và một người phụ nữ. Hai mẹ con họ hơn hai mươi mấy năm nay đã phải xa cách. Hay thật, bây giờ lại gặp nhau trong bệhn viện. Có phải ông trời muốn họ như thế, muốn cho cái tình mẫu tử thiêng liêng ấy phải xa cách, muốn cho thế giới của tụi nó phải sụp đổ.


Thầy Vinh nhìn lại lũ trẻ rồi đau đớn dời vào bên trong, người con gái ấy vẫn nằm im ở đó, mắt nhòe đi.


" Sao mọi đau khổ lại đổ hết lên đầu em vậy. Hai mươi lắm năm qua phải chăng là chưa đủ, em đã làm gì nên tội để ông trời phải giày vò em nhiều đến thế. Hãy tỉnh lại đi, đừng rời xa anh, đừng rời xa lũ trẻ , chúng cần em, và mẹ em cũng đang nợ em một lỗi"


Thời gian chậm lại, sự lo lắng đỏ dồn về hai phía.


Người đàn ông chạy vội tới, nét mặt ông vẫn bình tĩnh, nhưng đâu đó trong ánh mắt, người ta vẫn thấy sự hoảng hốt hiện hữu. Hỏi qua vài người ý tá, ông bước vội, đến mức tên vệ sĩ đằng sau cũng phải mệt đứt hơi.


- Ba...


Tiếng gọi của Tuyết làm cả lớp giật mình. Tụi nó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên mặt báo. Ông ta tiến tới gần, những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.Chưa để tụi nó kịp hỏi, người đàn ông đó đã vội nhìn nhỏ:


- Bà ấy đâu ?


Khóe mắt cong lên , có chút đắng xót dâng trong lòng, Hàn Tuyết di mắt qua chỗ khác, bao năm rồi, tình cảm của ông dành cho bà ấy vẫn trọn vẹn như thế, vẫn ăm ắp như ngày đầu, vẫn không có chỗ để khiến nhỏ chen vào. Giọng nhẹ đi rất nhiều, Tuyết đáp lại:


- Đang ở trên phòng....


Bàn tay nhỏ hướng lên tầng hai, cũng là lúc bước chân của người đàn ông ấy vội bước. Không kịp để hỏi thăm một tiếng.


Không kịp để cho trái tim nhỏ ấm lại dù chỉ một giây.


Cát Anh khẽ vỗ lên vai bạn, Hàn Tuyết quay đầu, cười nhẹ, một nụ cười đẹp nhưng buồn.


- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nên nhớ...ba cậu luôn yêu thương cậu.


Cơn mưa ngoài kia nặng hạt hơn. Gió mạnh hơn.


Sài Gòn lặng đi. Mùa Đông năm nay lạnh hơn nhiều. Từng hạt trút xuống làm cho lòng người thêm buồn. Bồn chồn. lo lắng , những trái tim non nớt đang run lên.
Đèn trong phòng vẫn sáng, sáng như niềm hi vọng của tụi nó.


Nhất định cô sẽ tỉnh lại, bà chủ tịch cũng sẽ khỏe lại.


Nhất định là như thế.

Chap 55


Đèn vẫn sáng


Mưa vẫn rơi







Tâm trạng của các học viên vẫn như vậy.


Chưa có dấu hiệu gì cho thấy sự kết thúc. Cả hai phòng cấp cứu vẫn liên tục hoạt động không ngừng nghỉ. Mồ hôi rớt xuống nhiều hơn. Áp lực hơn cho các vị y bác sĩ vì ngoài kia là một người quyền lực, nhưng hơn hết lương tâm của họ không muốn nhưng đứa trẻ ngây thơ ấy phải chịu thêm sự đau đớn vào nữa.


Tích tắc..


Tích tắc...


Im lặng đến nghẹt thở, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ nhích từng giây.


o0o


Tầng 2 bệnh viện....


Người đàn ông cúi mặt xuống, bất lực đưa hai cánh tay ôm đầu. Người phụ nữ ấy có mệnh hệ gì, chắc ông cũng không sống nổi.


Ngước khuôn mặt mình lên, nhìn sang tên quản lí đang xám mặt lại vì sợ, ông chĩa hẳn một ánh mắt tức giận đến tột cùng:


- Nói đi, chuyện này là sao ?


- Chủ tịch.


Tên quản lí ấp a ấp ủng, mặt cắt không còn một giọt máu, với hắn ánh mắt ấy đồng nghĩa với một sự trừng phạt tàn nhẫn.


- Ta bảo ngươi phải luôn báo cho ta mọi thông tin về bà ấy, sao ngay cả một chuyện quan trọng thế này mà ta cũng không được biết là sao.


Ông đứng hẳn dậy căm phẫn qua cả trong giọng nói :


- Bà ấy mà có chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng yên chuyện với ta.


- Chủ tịch...tôi...tôi xin lỗi...


- Xin lỗi....thì có ích gì chứ.


Người đàn ông lại chìm vào im lặng, đôi mắt chuyển dần tới chỗ phòng mổ, nhẹ nhàng hơn, đong đầy yêu thương hơn.


- Chủ tịch.


Tên quản lí lại tiến gần tới, sự sợ hãi khiến giọng hắn run run lên:


- Cô Hàn Thủy đang phải cấp cứu bên dưới.


Đuôi mắt có nhiều nếp nhăn chợt nheo lại, có chút nghi hoặc rồi trở nên bàng hoàng. Ông ngồi sụp xuống, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy:


- Ngươi nói là Hàn Thủy sao ?


Trong một khoảnh khắc ông nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của một cô bé bảy tuổi, tíu ta tíu tít chạy quanh vườn, và sa vào lòng ông mỗi lúc ông tới. Đó là Hàn Thủy của gần hai mươi năm về trước, khi mà cả hai gia đình còn thân với nhau.


Cô bé đó..


Có một đôi mắt sáng nhưng buồn. Nỗi buồn thăm thăm không tên nào đó mà đến hôm nay, gần hai mươi năm trôi qua ông vẫn không thể định hình được. Đó là người con gái duy nhất của người phụ nữ ông yêu thương. Đó là lí do duy nhất khiến cho cuộc song hạnh phúc của ông mất đi sự hoàn hảo, đó là một vết cắt của quá khứ khiến cho người phụ nữ ấy đêm nào cung khóc thầm vì nhớ nhung, vì hối hận và vì đau đớn.
Ông cũng không biết nên hận, nên trách hay là nên yêu thương nó. Chỉ biết rằng sau cái ngày nó nhìn ông bằng một đôi mắt ầng ậng nước, nhưng vẫn xuyên thấu sự căm ghét và phẫn uất ấy. Ông đã bắt đầu cảm thấy tội lỗi.



“ Con ghét chú “


“Con ghét chú “


“ Con ghét chú “


Ba cái từ ấy vang lên lại một lần nữa cho ông quay về tiềm thức. Bầu trời nhuốm một màu đen xám xịt. Cơn mưa cuối mùa kết thúc nhưng ngày bình yên.


- Con bé sao rồi.


Ông đưa mắt lên nhìn tên quản lí khẽ hỏi, giọng nói mơ hồ và xa xăm.


- Đang trong giai đoạn nguy kịch thư chủ tịch, không biết….


- Bằng mọi cách phải cứu được con bé.


Giọng nói chắc nịch vang lên lần nữa khiến tên quản lí run sợ, hắn nép người vào , chỉ dám gật đầu nhẹ, không dám nói thêm một tiếng nào. Nhưng đèn phòng mổ chợt tắt


- Chủ tịch.


Tên quản lí lắp ba lắp bắp, ông ngoảnh lại, cũng là lúc bác sĩ mở cửa bước ra.Vị bác sĩ nhìn ông khẽ lắc đầu bất lực


- Xin lỗi chủ tịch. Chúng tôi đã làm hết sức mình.


Mắt ông mở to hơn. Họ nói cái gì cơ chứ. Ông vừa nghe thấy chuyện gì, không thể nào, người phụ nữ ấy không thể nào rời bỏ ông mà đi được.




Đã làm hết sức mình.


Hết sức mình.


- Chủ tịch ...hãy vào gặp phu nhân lần cuối.


Ngã quỵ, bước đi của ông loạng choạng, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Mắt nhòe đi. Hơi thở yếu ớt chậm chạp, khuôn mắt trắng bệch, bạc nhược bi thương. Người phụ nữ ấy nhìn ông, nửa yêu thương, nửa đau đớn.




- Lệ Chi.


Giọng nói ông lạc đi, thay vào đó là sự sợ hãi dâng chiếm. Bà mỉm cười nhìn ông, nụ cười nhẹ nhàng và đẹp đẽ.


- Em ...x..i..n ...lỗi


- Không ! em không có lỗi gì cả, tại anh, tất cả là tại anh.


Lại cười, nụ cười đôn hậu của một người sắp sang bên kia thế giới.Bà nhìn ông có chút gì đó nuối tiếc và xót xa.


- Anh... đưa cái này cho.... Hàn... Thủy... dùm em


Phong thư đặt trên bàn, bức thư được chuẩn bị từ trước, thì ra bà đã biết mình sắp phải ra đi, rời bỏ cuộc sống này.


- Em biết...em có lỗi với anh, với con...hãy nói với Hàn Tuyết..em yêu nó. Và.. em cũng yêu anh.


- Không, Lệ Chi, em phải tỉnh dậy, hãy tự mình đi nói với Hàn Thủy và Hàn Tuyết, xin em, hãy khỏe lại, em không thể đi như thế này. lệ Chi.


Đôi mắt từ từ khép lại.Nụ cười vẫn đọng lại trên môi.
Đưa một con người về một nơi nào đó xa xôi.

Về một nơi không có nước mắt


Không có những chuỗi ngày bi thương.


o0o


" Mẹ, mẹ sinh em bé đi, sinh em bé giống Hàn Tuyết vậy đó, bé thủy hứa không làm nũng mẹ nữa đâu "


" Nhóc con, con chỉ giỏi nịnh thôi "


" Thật mà, bé Thủy hứa sẽ ngoan, sẽ không khóc, chỉ cần mẹ mãi ở bên bé Thủy thôi "


" Ừ mẹ sẽ mãi bên con, sẽ mãi bên con, sẽ không bao giờ làm con phải khóc "


" Sẽ không bao giờ "


o0o


Chiếc giường bệnh ga trắng lạnh toát lại một lần nữa ngang qua chỗ tụi nó.Mưa ngoài kia vẫn rơi, đâu đó có tiếng khóc thút thít.




Trong khoảnh khắc mọi vật xung quanh như chậm lại.


Trong kia vẫn còn đang cấp cứu.


o0o


" Tỉnh lại đi con, nhìn mẹ một lần cuối , một lần cuối cùng thôi "

(18) - 44-870-18#ixzz2FUJy4EQ5

Chap 56

Không gian nhuốm màu tang tóc. Tất cả mọi người dường như đều muốn ngã quỵ. Hàn Tuyết thất thần nhìn theo vòng quanh của chiếc dường ga trắng toát ấy.

Đau đớn

Bất lực.

Và trên hết là cảm giác tội lỗi.

Nhỏ … đã quá vong ân.

Suốt bao nhiêu năm qua, bà ấy luôn chăm sóc nhỏ không khác gì con ruột,dành cho nhỏ hết thảy mọi tình yêu thương mà đáng ra phải là của cô Hàn Thủy. Cho dù nhỏ có hờ hững với bà bao nhiêu, nhỏ có nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng và cay độc đến nhường nào, thì bà vẫn luôn mỉm cười, không một lời than trách, oán thán.

Hối hận.

Nhỏ thực sự đã hối hận.

Tội lỗi của nhỏ quá nhiều, những thứ mà nhỏ gieo rắc lên trên cõi đời này chỉ toàn đau khổ và bi thương. Nhỏ không xứng đáng với những thứ tình cảm thiêng liêng ấy mà mọi người ban tặng, ấy thế mà nhỏ vẫn tự coi mình là nạn nhân của vòng xoay định mệnh ấy, tự cho mình cái quyền khinh rẻ người đàn bà ấy, và gây ra bao nhiêu đau đớn cho một cô gái yếu đuối cạn tình thương...
« Trước1...3637383940...42Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Vị gió Praha ( Prague )
» Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
» Trái tim màu hổ phách
» Tôi không phải là công chúa
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Tình yêu Cappuccino
» Tìm lại yêu thương ngày xưa
123456»
Tags:
bạn đang xem

Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu)

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu) v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất