19:21 - 13/08/2015
Tôi tò mò ngó sang trường Sùng Dương ở phía đối diện. Lạ thật! Chưa đến giai đoạn tuyển sinh, cũng không phải lúc có kết quả thi, bên hộ sao lại ăn mừng ầm ỉ thế kia.
Tôi nhìn thấy một người chạy hùng hục đến bên cô phóng viên đài truyền hình Milan để thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, cô phóng viên liền mỉm cười rồi quay ra nói với hiệu trưởng Bạch: "Được rồi ạ, cảm ơn cô Bạch đã tham gia trả lời phỏng vấn của đài chúng tôi, hi vọng lần sau lại được hân hạnh phỏng vấn cô."
Nói xong cô ta bèn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, còn người quay phim thì vội vác cái máy quay nặng mấy chục cân chạy vù sang cổng trường Sùng Dương. Đúng là chuyên nghiệp thật..
"Tô Hựu Tuệ, chúng ta qua đó xem thế nào..."
"Nhưng thưa cô, em không thể..."
"Có cô ở đây em lo gì chứ?" Cô Bạch không hề tức giận mà trái lại còn cười tươi, tôi thấy rợn cả người, lập tức nghe lời đi theo. Tô Cơ và Hiểu Ảnh cũng hớn ha hớn hở ra mặt theo vòi đòi ăn bã mía, hai con nhỏ này rõ là...
Vừa bước vào trường Sùng Dương, chúng tôi đã thấy cả sân trường vô cùng tưng bừng, náonhiêt5, hoàn toàn khác hẳn với ngày thường, tại lối đi chính ở cổng trường cắm rất nhiều lá cờ đủ màu sắc, tôi bỗng có linh cảm chẳng lành, chỗ chính diện của khu giảng đường có hai dòng chữ đó được tro ngang cao vút:
Nhiệt liệt chào đón bạn Anna đến trường Sùng Dương học!
Toàn thể giáo viên và học sinh trường Sùng Dương cùng hoan nghênh bạn đến.
Anna? Cái tên nghe quan quan, hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi. Các học sinh trường SÙng Dương mặt mày rạng rỡ tụ tập lại từng tốp, bàn luận sôi nổi:
"Nghe nói Anna cũng là môt trong những học sinh xuất sắc đạt điểm tuyện đối năm ngoái, còn được tuyển thẳng vào một trường nào đó trực thuộc đại học nữa cơ!"
"Đúng rồi, hình như là vì chuyển nhà nên mới đến thành phố Milan học, hiệu trưởng đích thân đến tận nhà mời cơ mà!"
"Ôi.. nếu thế thì trường Sùng Dương chúng ta chẳng phải là đã có hai tài năng xuất sắc sao? Trường Minh Đức chỉ có mỗi mình con nhỏ Tô Hự TUệ, xem ra lần này bên đó thua đẹp rồi, ha ha!"
Anna? A! tôi nhớ ra rồi, đó chính là nữ sinh tài năng khiến hiệu trưởng Bạch Ngưng "năm lần bảy lượt" lặn lội đến tận nàh mời, nghe nói sau vụ thất bại lần trước, cô Bạch vẫn không chịu bỏ cuộc, một mình đến nhà cô ta thêm hai lần nữa, nhưng người giúp việc đều bảo cô ta không có nhà. Vì thế bà bạn Tô Cơ hết sức bất bình, nói cô Bạch "trọng tài khinh nữ". Lẽ nào kiên trì mời hết lần này đến lần khác mà cô ta lại chọn trường Sùng Dương? Tôi nhìn cô Bạch mặt mày tái xanh đứng bên cạnh..
"Mau lên, hiệu trưởng Thôi đang tiếp đón nữ sinh tài năng đó đấy!"
"Còn có cả Tam Đại Thiên Vương nữa, ai cũng đến đông đủ cả, cô nàng Anna này đáng nể thật!"
Khi đi đến cổng trường, tôi càng rảo bước nhanh hơn nữa. Tôi muốn xem xem cái con nhỏ mệnh danh là thiếu nữ tài năng, nổi tiếng ngang ngữa tôi, có "nguy cơ" làm cho trường MInh Đức phải đóng cổng này mặt mũi thê nào.
"Các em trật tự nào, hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với trường Sùng Dương chúng ta, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, khối lớp 10 của trường Sùng Dương sẽ có hai học sinh xuất sắc mà trước đây chưa từng có. một trong số đó là người luôn xếp ở vị trí đầu tiên trong các cuộc thi lớn - em Kim Nguyệt Dạ, người còn lại là học sinh Anna mới chuyển đến..."
Hiệu trưởng Thôi đang cười vui sướng trước ánh đèn flash lia lịa của máy ảnh, thầy lướt mắt nhìn một lượt, chợt thấy tôi và hiệu trưởng Bạch đang định dời đi, "Ồ! Hiệu trưởng Bạch, co cũng đến đây chúc mừng trường Sung Dương có thêm một em học sinh ưu tú nữa à? Nghe nói em Anna cũng là học sinh mà cô từng để mắt tới..."
"Ha ha ha..." cô bạch dừng bước, vẻ mặt thản nhiên quay lại, "Thực ra chọn trường nào là quyền của học sinh, trách nhiệm của trường chúng tôi là giúp từng học sinh có được sự giáo dục tốt nhất, nhưng cái khác không quan trọng!"
"Cô nghĩ như thế thì tốt quá..." Hiệu trưởng Thôi tiếp tục nói: "Chúng ta hãy dành một tràng vỗ tay nồng nhiệt nhất để chào đón học sinh mới - em Anna"
Từ đám đông chen chúc toàn người là người rộ lên từng tràng pháo tay nhiệt liệt, máy ảnh đua nhau chĩa về phía một người mặc áo đồng phục màu đỏ.
"Xin chào các thầy cô cùng các bạn, tên em là Anna, mong sau này được mọi ngưòi quan tâm giúp đỡ!"
"Hóa ra là cô ta!"
nữ sinh mặc đồng phục truòng Sùng Dương trước mắt té ra chính là cô gái mà lần trước được Kim Ngỵyệt Dạ cứu, tụi tôi đã chạm mặt nhau ở bệnh viện.
Không.. không phải chứ, tôi lắc đầu thật mạnh, tôi không hề hoa mắt, đúng là cô ta thật!
"Tuy đây là lần đầu tiên đến trường Sùng Dương nhưng em rất thích ngôi trường này, vì ở đây có một người em thích!"
Anna đột nhiên ngưng lại khiến mọi người xon xao bàn tán, không hiểu sao tim tôi như bị người ta bóp chặt lai, có lẽ do tôi nhạy cảm quá!
"Đó là Kim Nguyệt Dạ!"
"Ồ..." Mọi người xung quanh bỗng nhiên ồ lên, âm thanh đó dường như trải ra bất tận.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Anna thì thấy Kim Nguyệt Dạ nãy giờ đứng bên cạnh cô ta, khuôn mặt hắn vẫn rấ điềm nhiên, nhưn sao nhìn trông chướng mắt thế nhỉ? Câu nói phát ra từ miệng Anna như chiếc búa từng nhát từng nhat môt đập mạnh vào tim tôi.
" Kim Nguyệt Dạ, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là một phần quan trọng trong cuộc đời cậu..."
"Ồ..." Tiếng hô vang của mọi người cứ từng đợt từng đợt vọng lại, âm thanh mỗi lúc một lớn, nó như vật thể vô hình đè vào lòng tôi khiến tôi cảm thấy ngày càng nặng nề, khuôn mặt của Kim Nguyệt Dạ và Anna cứ mờ nhạt dần trong mắt tôi.
"Hựu Tuệ, bà không sao chứ?"
"Hựu Tuệ!"
"Hả?"
Tôi làm sao còn biết nghe thấy tiếng Tô Cơ và Hiểu Ảnh gọi nữa, chỉ biết trả lời như cái mát: "Không sao cả, có chuyện gì không?"
"Nhưng bà..."
"Tôi nhìn thấy Anna nên ngạc nhiên quá thôi, ha ha!"
"Hay thật, Kim Nguyệt Dạ lần trước chỉ tình cờ xài chiêu anh hùng cứu mĩ nhân, ai ngờ lại cứu được một người cũng tài giỏi như cậu ta, họ xứng đôi quá đi mất, he he!"
"Hiểu Ảnh, bà ngậm ngay cái mỏ quạ lại cho tôi nhờ!" Tô cơ nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
Có lẽ Hiểu Ảnh nói đúng , tôi ngây ra nhìn hai người đó đứng trong ánh hào quang lấp lánh, họ thật xứng đôi...
TWO
Tôi ngơ ngẩn về đến phòng học, chợt nghe thấy trên loa phát thanh trường có thông báo khẩn cấp, đọc tên tôi oang oang:
"Mời học sinh khối lớp mười Tô Hựu Tuệ lên văn phòng hiệu trưởng! Mời học sinh khối lớp mười Tô Hựu Tuệ lên ngay văn phòng Hiệu trưởng!"
"Tô Cơ, sao mà mẹ bà tìm Tô Hựu Tuệ còn nhiều hơn là tìm bà thế?"
"Ừm... Hựu Tuệ này, tôi nghe nói..." Tô Cơ nhíu mày, ngần ngại nhìn tôi đang đờ người ra như khúc gỗ.
"Nghe nói cái gì?"
"... Nghe nói ngày chủ tịch muốn bà và Kim Nguyệt Dạ cùng đến khu biệt thự số 23 phố Angel gặp ông ta, một tuần sau..."
Tô cơ vừa nói xong, đầu óc tôi trống rỗng mất mấy giây.
...
...
Nãy giờ tâm hồn tôi cứ bay lơ lửng trên không, đúng lúc tôi bừng tỉnh thì suýt quên rẽ, xém chút nữa là đâm sầm vào bức tường trước mặt
"Sao cơ ạ? Em phải đi đến khu biệt thự số 23 phố Angel để gặp ngài chủ tịch!"
"Đúng rồi, đi đến khu biệt thự số 23 phố Angel gặp ngài chủ tịch!"
Hiệu trưởng Bạch ngồi trên chiếc ghế sopha lớn trong phòng làm việc, nhìn tôi đăm đăm.
"Sáng nay cô nhận được thư do đích thân ngài chủ tịch việt, trong thư nói... thầy ấy đã về."
Ngài chủ tịch biệt tăm biệt tích đã tám năm nay... Bay giờ thầy ấy đã quay về rồi, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bức chân dung ngài chủ tịch quay mặt đi được treo trên tường.
Ngài chủ tịch... không biết sẽ là người thế nào..
"Em Tô Hựu Tuệ..."
"Dạ!" Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng dừng lại.
"Trường Minh Đức và trường Sùng Dương đã cãnh tranh với nhau bao nhiêu năm nay, cũng đến lúc phải phân thắng bại rõ ràng, nhưng với tình hình hiện nay, phải nhờ chủ tịch đứng ra làm trọng tài mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng, nên bất luận thế nào chúng ta cũng phải gặp bằng được chủ tích!"
"Phải gặp bằng được chủ tịch? Nhưng thầy ấy đã quay về... chẳng lẽ lại không gặp được thầy sao thưa cô?" Tôi lúng túng hỏi.
Ánh mắt cô Bạch trở nên rất đăm chiêu, cô nhíu mày, đầy gọng kính, tỏ ra hơi bất lực:
"Chú tịch là một người rất có cá tình, ừm, là một người tính cách khá đặc biệt. Lần này trong thư thầy nhắc đến em, hi vông em sẽ đại diện cho trường Minh Đức tham gia thử thách tiếp theo!"
"Em đại diện cho trường Minh Đức tham gia thử thách tiếp theo ạ?" Tôi ngay người nhìn cô Bạch, thật sự không biết nên làm gì để đáp lại sự yêu mến của chủ tình dành cho.
"Đúng thế, ý của chủ tịch là, trường minh Đức và trường Sùng Dương đã cạnh tranh với nhau tám năm nay rồi, lãng phí rất nhiều thời gian mà chẳng thu được kết quả gì, cho nên chủ tịch muốn Minh Đức và Sùng Dương mỗi trường cử ra một người đại diện đến số 23 phố Angel để thầy ấy trực tiếp thử thách, dựa vào sự thể hiện của người đại diện để phân thắng bại giữa 2 trường!"
Dựa vào sự thể hiện của hai người đại diên để quyết định kết quả cạnh tranh tám năm nay giữa trường Minh Đức và Sùng Dương? Thế này thì kahc1 nào trò trẻ con? Hơn nữa tôi lại phải đến khu biệt thự cổ số 23 phố Angel đó lần nữa, đúng là ác mộng. Ngài chủ tịch này hồ đồ mất rồi, hay là...
"Tô Hựu Tuệ, tuy cô cũng không hiểu cách làm lần này của chú tịch lắm, nhưng chỉ có thầy ấy mới có thể giúp trường Minh Đức và Sùng Dương hợp nhất, trở lại thành trường MInh Dương nức tiếng cả nước năm nào, và cugn4 chỉ có như vậy mới kết thúc được cuộc cạnh tranh bấy lâu nay giữa trường Minh Đức và truòng Sùng Dương, em hiểu không?"
Cô Bạch giọng trầm hẳng xuống, dường như có pha chút chán nản.
"Nhưng khu biệt thữ cố số 23 phố Angel.." Cứ nghĩ đến bầu không khí âm u của khu biệt thự đó là tôi lại rùng mình.
Còn nhớ lần thi đấu cùng Kim Nguyệt Dạ ở số 23 phố Angal, tôi suýt nữa chẳng còn toàn mạng để quay về, thế mà lần này lại phải mò đến đó nữa, đời này đúng là trớ trêu thật! Hơn nữa... từ ngày đầu tiên bước chân vào trường Minh Đức, tôi luôn phải đứng trên "đầu ngọn sóng" trong trận chiến giữa trường Minh Đức và Sùng Dương, không hiểu sao tôi lại có cảm giác mệt mỏi, huống hồ tôi và Kim Nguyệt Dạ... nhớ đến chuyện sáng nay hắn ta cùng với Anna đứng ở cổng trưởng Sùng Dương được hoan hô cỗ vũ rất nhiệt tình.... Nếu chúng tôi cứ như thế này mà gặp lại chắc hẳn rất bối rối!
"Cô Bạch, cô có thể chọn ra một người khác giỏi hơn không ạ?"
"Chủ tịch đích thân chọn người, em nghĩ có thể thay đổi sao?" Hiệu trưởng Bạch không hài lòng lắm với phản ứng của tôi. Cô ấy nghiêm túc khẳng định lại lần nữa:
"Nếu như em bỏ cuộc, xem như trường Minh Đức mất quyền thi đấu, còn trường Sùng Dương không đấu mà thắng, giả dụ chuyện đó xảy ra thì em có tránh khỏi bị liên quan không Tô Hựu Tuệ?"...