Old school Swatch Watches
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Anh Hận Anh Yêu Em
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 9502
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:38 - 15/08/2015

Hình Dục thấy anh đứng bất động, vội vàng rút một chiếc khăn tắm khác che trước người, cô không nói gì nữa, cũng có thể là do quá sợ hãi, cũng có thể đoán biết được anh không có ý gì tốt, bình tĩnh nhìn Hình Khải, cầm chiếc ghế nhựa ở dưới chân lên, rõ ràng muốn cảnh cáo anh phải mau mau đi ra.
Hình Khải liếc mắt nhìn “hung khí” trên tay cô… Xì, khả năng sát thương có vẻ không ổn nhỉ?
Đồng thời, Hình Khải nhìn vào mắt cô, có ý coi thường và cười nhạo.
Hình Dục thấy Hình Khải đang trượt dần từng bước về phía mình, cô giật lùi về phía bồn rửa mặt, lần này không đợi Hình Dục giơ ghế lên, Hình Khải tấn công áp đảo trước, giơ chân đá bay chiếc ghế nhựa trong tay Hình Dục, giữ chặt hai tay cô ép vào tường. Vai anh run lên, giọng nói đầy hưng phấn: “Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ đó, tôi cũng biết cô sẽ trả thù, nhưng trước hết phải cho tôi nhìn đã… hắc hắc…”
Nói xong, Hình Khải giật phắt chiếc khăn đang quấn chặt quanh người Hình Dục ra, khi chiếc khăn tắm rơi xuống, Hình Dục thúc mạnh đầu gối vào… háng anh.
“Áaaaaaaa…” Hình Khải sém chút nữa là bật cả nước mắt, hai chân mềm nhũn ngã xuống nền, tay ôm chặt hạ bộ, đau co rút cả người.
Hình Dục nhanh chóng quấn lại khăn, bước qua ngực anh, ra khỏi phòng tắm.
Mặc dù chỉ có một giây, nhưng anh cũng đã nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi.
Có điều vì một giây đó trong phòng tắm mà Hình Khải thấy ấm áp ngọt ngào suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vịn cây lau nhà mà đứng dậy, đi ra.
Khi anh lê bước trở về phòng, phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy.
Nếu thi cuối kỳ được 85 điểm, tôi sẽ cởi hết cho anh nhìn.
Khóe miệng Hình Khải giật giật, đủ điểm còn được, 85 điểm đối với anh mà nói đúng là khó hơn lên trời.
Hơn nữa từ nay tới lúc thi cuối kỳ cũng chỉ còn năm tháng.
Vì muốn cô ta cam tâm tình nguyện cởi đồ cho mình xem mà phải ép mình khổ sở ôn luyện, có đáng không?
Hình Khải giật tờ giấy xuống, tập tễnh bước vào phòng..



Chương 04: Đôi giày màu trắng bị mất


Một quả bóng rổ được đánh lên ban công tầng hai, rõ ràng là muốn gây chú ý với Hình Khải.

“Hình Khải, xuống đây chơi bóng đi!”

“Không chơi, đang đọc sách.”

“Sách gì? Sách… vàng hả?”

“Cút ra ngoài kia, không thấy đang bận à?”

Hình Khải gãi gãi đầu, cầm quyển sách toán quay vào phòng ngủ.

Anh lật người nằm lên giường, nhìn đống sách giáo khoa xếp cao trên chiếc tủ cạnh đầu giường… Kể ra thì cũng lạ, trước khi Hình Dục dùng điểm số để cá cược, Hình Khải thường không tự giác giở sách ra xem bao giờ. Có lẽ là do lòng tự tôn của một thằng đàn ông, không muốn bị con gái coi thường, đặc biệt là nha đầu Hình Dục kia, thua ai thì thua chứ không thể thua Hình Dục, vì vậy, lòng tự tôn đã ép anh phải thể hiện cho Hình Dục thấy – anh đây hoàn toàn không phải nhớ nhung gì tấm thân trần của cô mà lao tâm khổ tứ, cô muốn cởi, anh cũng chưa chắc muốn nhìn đấy!
Hình Khải nghe thấy tiếng bước chân đi lên tầng, vội vàng nhét quyển sách giáo khoa xuống gối, tiện tay với lấy một cuốn tạp chí lật lật để trước mặt.
“Em đi lấy kem, anh vẫn ăn loại lần trước chứ?” Hình Dục gõ gõ cửa phòng, không có ý định vào trong.
“Gì cũng được! Mấy chuyện vặt vãnh như thế mà cũng phải hỏi sao?!” Hình Khải phát hiện ra một điều, chỉ cần không giở trò sàm sỡ với Hình Dục thì mắng mỏ cô thế nào cũng được. Nhưng nói chuyện không được đệm từ bậy, thực ra có đệm từ bậy vào cũng chẳng sao, Hình Dục cũng không cãi lại, nhưng cô sẽ tỏ vẻ khó chịu, vẻ mặt như ai đó nợ cô 300 tệ vậy.
Vì thế, để duy trì tâm trạng vui vẻ, Hình Khải cố gắng không đệm từ bậy trong khi nói chuyện với Hình Dục.
Tiếng bước chân Hình Dục xa dần rồi mất hút nơi góc quanh của cầu thang. Sống ở những đại viện dành cho cán bộ cao cấp có một đặc điểm rất hay, cho dù bố mẹ đi vắng mấy năm không về nhà, con cái họ vẫn sẽ được ăn được uống đầy đủ, và không phải trả dù chỉ một đồng.
Hình Khải đọc thêm vài trang sách, thấy khát, mở cửa phòng gọi Hình Dục mang đồ uống, gọi được hai câu mới nhớ ra là cô không có trong phòng, anh đành cất bước ngọc đi xuống nhà.
Anh lấy một chai nước uống từ tủ lạnh ra, vừa mở nắp vừa lê bước ra phía cửa, nghe thấy vườn nhà bên cạnh rất ồn ào, anh liền đi qua đó liếc mắt nhìn, thấy mấy đứa trẻ đang chơi bài trong vườn. Đọc nhiều sách giáo khoa quá đau đầu, vì vậy anh cũng đến bên cạnh để xem.
Lúc này, anh lính cần vụ đẩy xe rác đi đến, kêu gọi mọi người mau mau đổ rác.
Hình Dục không có nhà, anh lính cần vụ lại đang đứng đợi dưới trời nắng chang chang, Hình Khải thấy hôm nay thật nóng nực, mềm lòng quay vào bếp lấy túi rác. Khi anh xách túi rác đã được gói ghém cẩn thận ra tới cửa liền nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng trên nền, đôi giày này đã theo Hình Dục hơn một năm rồi, bố mua cho cô một đôi giày hàng hiệu cô cũng không đi, nhưng lại rất yêu quý chăm chút cho đôi giày này, đánh đánh giặt giặt, bạn bè đều đặt cho cô biệt hiệu “công chúa giày trắng” với hàm ý chê cô quê mùa. Thực ra Hình Khải rất ghét nghe bạn bè gọi cô như thế, vì dù sao bây giờ cô cũng đã mang họ Hình.
Nghĩ đến đây, Hình Khải giơ chân đá đôi giày trắng ra cửa, ném vào xe rác cùng với túi rác.
Xe rác đi chưa được bao xa thì Hình Dục tay cầm túi kem quay lại. Vừa vào cửa cô đã chạy vội vào bếp, sợ kem tan hết.
Cất kem xong, Hình Dục lại bắt đầu rửa bát, sau khi đứng ở bếp hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới lấy một chiếc kem đi ra phòng khách.
“Tiểu Dục, ra lấy thư chuyển phát nhanh.” Anh lính cần vụ đứng ngoài cửa gọi.
Hình Dục đáp một tiếng, khi cô mở cửa ra cũng là lúc phát hiện đôi giày trắng đã biến mất.
“Bing bang” một tiếng, Hình Dục đẩy bật cửa phòng Hình Khải.
Hình Khải giật thót mình, không kịp giấu quyển sách trên tay.
“Cô bị điên à?” Anh tức tối bật người ngồi dậy.
“Đôi giày thể thao của em đâu?” Vẻ mặt Hình Dục vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói run run.
Hình Khải thấy khóe mắt cô hơi đỏ, lòng thoáng lo lắng, lại nằm xuống gối tiếp tục xem tạp chí.
Hình Dục đi hai ba bước tới trước mặt anh, giật tờ tạp chí trên tay anh ném xuống nền, nắm đấm của Hình Khải vừa vung lên thì phát hiện mặt Hình Dục giàn giụa nước mắt.
Nắm đấm của Hình Khải lơ lửng giữa không trung, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, mà lại khóc vì một đôi giày rách nát.
Hình Dục lấy tay quệt nước mắt, đẩy tay Hình Khải ra, chất vấn: “Đôi giày đâu? Đôi giày màu trắng của em đâu?”
Hình Khải không chịu nổi thái độ áp chế người khác đó, đập vào cánh tay cô một cái, hét lên: “Vứt rồi, vứt rồi! Đôi giày rách mà cứ làm như bảo bối không bằng. Tôi vứt rồi thì làm sao?”
“Vứt ở đâu, vứt ở đâu, anh mau nói anh vứt ở đâu?” Hình Dục nắm chặt cổ áo, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, giọng càng lúc càng run hơn.
Hình Khải còn chưa kịp trả lời thì từ không trung vang tiếng sấm rền, ngay sau đó, cơn mưa xối xả trút xuống.
Hình Khải thản nhiên nằm xuống, chế nhạo nói: “Trời đang mưa, giày đang bị bán phế liệu… ha ha!”
Hình Dục nghe xong, vội vã quay người chạy ra khỏi cửa.
Hình Khải lại ra ngoài ban công ngó xuống xem kịch vui, chỉ thấy Hình Dục đội mưa, lúc thì ngồi xổm trong vườn lật tìm trong thùng giấy, lúc thì lại kéo xem dưới đế chậu hoa. Những hạt mưa lớn như xuyên thấu vào cơ thể cô, còn cô chạy khắp nơi như một kẻ điên.
Hình Khải chưa bao giờ thấy cô có tâm trạng kích động như thế, cô đã mất đi vẻ bình thản thường ngày, chỉ còn là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, bị mất thứ đồ mà mình yêu quý nhất, tiếng khóc thảm thiết đó khiến trái tim Hình Khải nhức nhối, dần dần, nụ cười trên môi anh tắt lịm.
Anh chạy xuống tầng, túm lấy chiếc ô để cạnh cửa, nhưng càng cuống thì càng không thể bật được ô ra. Hình Khải vừa nghiến răng vừa giậm chân, đội mưa chạy đến bên cạnh Hình Dục, cầm cổ tay cô kéo kéo, Hình Dục ngồi bệt xuống sân cỏ đầy bùn nước, ngẩn ngơ bất động.
Hình Khải lau nước mưa trên mặt, sững lại một giây, anh hoàn toàn không có ý định ép Hình Dục phát điên, nhưng cô lúc này, cũng sắp phát điên rồi.
“Cô vào nhà trước đi, tôi đi tìm.” Anh vừa khom người định đỡ cô dậy, Hình Dục lại vừa đá vừa giằng ra.
“Anh cứ nói anh vứt ở đâu, em tự đi tìm.” Hình Dục cứ nghĩ đến cảnh đôi giày trắng đang nằm ở một xó xỉnh bẩn thỉu nào đó, là lại muốn bùng nổ.
Hình Khải thấy cô đã ra nông nỗi này rồi, sao anh dám khai thật, anh dìu cô vào ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, không đợi cô đứng bật dậy, anh vội vã chạy ra ngoài, khóa trái cửa.
Hình Dục đập cửa liên hồi, không ngừng gào thét đòi Hình Khải thả mình ra. Hình Khải đá chân vào cánh cửa, gầm lên: “Tôi đã nói sẽ tìm về cho cô là tìm về cho cô. Mẹ kiếp, để tôi yên một lát đi.”
Nói xong, anh lao vào làn mưa xối xả đi thẳng đến phòng cần vụ.
Phòng cần vụ nói với anh rằng, vì trời nóng nên rác thu về đều đã được đưa ra bãi rác cả rồi.
Hình Khải khóc thầm, sau khi hỏi rõ là bãi rác nào, nhảy lên chiếc xe đạp ngoài phòng cần vụ, đạp như bay tới nơi cần đến.
Nhưng đến bãi rác rồi, nhìn đống rác cao ngất tới tận chân trời, anh mới hiểu thế nào là “mò kim đáy bể”.
Anh lau mặt, chặn một ông già đầu đội mũ lại, hỏi: “Ông ơi, rác của khu nhà ở cán bộ cấp cao đổ ở đâu ạ?”.
Ông lão khó chịu nói: “Đã ra đến bãi rác rồi còn phân cao cấp với không cao cấp gì chứ, tất cả đều là rác. Sao? Cậu định lật tìm văn kiện cơ mật nào nữa? Ha ha ha…”
Hình Khải lại hỏi: “Vậy ông cho cháu biết, trong vòng một giờ vừa rồi rác đổ ở đâu?”
Ông lão quét mắt một lượt rồi chỉ ra đống rác gần rìa phía đông, Hình Khải cảm ơn, quay người chạy đi, mưa càng lúc càng lớn, anh càng không thể lý giải được việc ngu ngốc mà mình đang làm, chỉ vì vài giọt nước mắt của nha đầu đó, anh sao lại đội mưa đi bới rác chứ?
Có điều, nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng Hình Khải vẫn không ngừng bới rác, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, anh vừa tìm vừa buồn nôn.

Mây đen kéo đến đầy trời, trong nháy mắt trời tối đen như mực.
Tự tạo nghiệt thì khó sống, Hình Khải, mày đúng là thằng ngốc! Anh không ngừng nhắc đi nhắc lại câu đó, đầy tức giận.
Hình Khải ngồi bệt xuống đống rác, nước mưa rơi như quất vào mặt, anh đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng vẫn không tìm thấy đôi giày trắng đó.
Lúc này, một chiếc ô đột ngột che trên đỉnh đầu anh, anh vô thức quay lại, khi đã nhìn rõ người cầm ô là ai, anh lại lảo đảo ngã xuống.
“Sao cô ra được đây?!”
Hình Dục giơ chiếc ô về phía trước, vẻ mặt đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.
“Trèo ban công ra, anh… đừng tìm nữa, em không cần nó nữa…” Hình Dục một tay cầm ô, một tay kéo anh đứng dậy, thực ra suốt dọc đường cô theo sát phía sau Hình Khải, có điều anh đạp xe nhanh quá nên cô đành lần mò tìm đến đây.
Nếu anh đã biết hối lỗi, lại đội mưa ngồi tìm suốt mấy tiếng đồng hồ, thì cô còn có thể nói gì được nữa.
Không biết Hình Khải nghĩ gì, có lẽ là không chịu nổi bộ dạng buồn bã của cô, anh một tay kéo cô đến trước mặt, nói như tuyên thệ: “Đợi hết mưa, tôi sẽ tìm giày về trả cho cô, để cô không thể trách tôi không giữ chữ tín.”
Hình Dục chỉ lắc đầu, giơ cao ô che người Hình Khải, còn mình đứng dầm trong mưa.
Tâm trạng Hình Khải thật khó đoán, mặc dù không biết đôi giày trắng đó có ý nghĩa thế nào với Hình Dục, nhưng anh thật sự cảm thấy hối hận....
« Trước123456...44Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Cửa Tiệm Giặt Là
» Nhẹ bước vào tim anh
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
» Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)
» Chiếc ôm từ vệt gió quỉ
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Ngược Chiều Kim Đồng Hồ
» Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)
1234»
Tags:
bạn đang xem

Anh Hận Anh Yêu Em

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Anh Hận Anh Yêu Em v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất