
Xin lỗi đã bỏ anh ở lại
Bình chọn: 234
Bình chọn: 234
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
......Kiếp trước mình nợ nhau ít quá, kiếp này mình chỉ trả nợ nhau ngắn ngủi vậy thôi....
***
Ngày ấy, em là cô gái 24 tuổi, loay hoay với những cảm xúc chóng vánh đến rồi đi, đợi chờ một người đàn ông hơn em một cái đầu và xác định. Hàng ngày, guồng quay quen thuộc và những mối quan hệ dậm chân tại chỗ khiến em nhàm chán, em luôn khao khát về một miền đất khác, một công việc khác khiến em đam mê, em mơ ước về một thứ không tẻ nhạt như hiện tại.
Anh – công tử thành phố, anh đến, em không biết gọi đó là vô tình hay hữu ý. Anh không hơn em một cái đầu – tiêu chuẩn duy nhất em cần cho người đàn ông của em. Nhưng anh vồ vập yêu em, anh từ một dân chơi phá phách trở nên ngoan ngoãn, anh giả vờ yếu đuối đến đáng thương. Em chỉ là một cô gái nhà quê bình thường, cảm thấy mình có giá trị trước anh và em đồng ý hẹn hò. Yêu nhau, có biết bao nhiêu giận hờn và ghen tuông khiến cả hai bao lần muốn buông tay, em gắng gượng với ý chí cam chịu an phận trước con người ngang ngạnh của anh. Thêm nữa chúng mình may mắn được gia đình hai bên vun vén, đám cưới nhanh được tính đến.
Là con gái, ai cũng mơ ước về ngày được khoác trên người áo cưới và được chồng nắm tay dắt về nhà. Đám cưới của chúng mình diễn ra mà mọi thứ được người ta định nghĩa là tròn vẹn, sang trọng và lộng lẫy hơn những gì một cô dâu miền núi luôn nghĩ. Chỉ có điều, thiếu cái nắm tay thật chặt của anh, thiếu ánh mắt rạng rỡ và nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt anh. Em biết và em chấp nhận vì con người anh khô khan.
Em từng có những ao ước giản đơn cho gia đình chúng ta; là hàng ngày sau giờ làm em sẽ nấu những bữa cơm cho anh và bố mẹ; mỗi sáng chuẩn bị quần áo cho anh đi làm; anh về nhà với em sau một ngày làm việc, cùng em vào bếp, nắm tay em đi dạo khắp xóm,.....chỉ thế thôi, nhưng với em nó xa xỉ quá. Dần dà bữa ăn cơm có anh đếm trên đầu ngón tay, anh bỏ bê em lủi thủi cùng bố mẹ. Hình như anh cưới em về để nhà có thêm người, để đè gánh thêm trên vai bố mẹ. Em vẫn tin anh nói anh đi làm thêm ngoài giờ cho dân, cho đến ngày hàng xóm nói anh đi cùng người khác, em vẫn không muốn tìm hiểu xem chuyện đó ra sao. Không biết bao nhiêu lần, em cố tình không dám cắt nghĩa những câu nói em vô tình nghe được, em vờ như không nghe, vờ như không bị tổn thương, nhưng thực tế nó đau đáu trong em và làm em suy nghĩ. Mâu thuẫn giữa chúng ta ngày nhiều thêm sau chuyện anh bỏ đi vì nợ nần, cả gia đình xáo trộn vì anh.
Vì chuyện của anh, bố lâm bệnh, anh trở về nhưng không một lần vào thăm bố, anh thường xuyên trở về nhà sau 11h đêm và chửi rủa loạn nhà....em biết anh áp lực vì nợ nần nên chút lên em, em quen cách anh gọi em " con điên", " con dở hơi", quen cách anh xưng hô mày – tao, quen cách nói chuyện tục tĩu chợ búa của anh. Em là đứa cầu kỳ chuyện ăn nói, vì anh, em đánh mất mình. Em không nhớ bao nhiêu lần anh đập xuống bàn đơn ly hôn và tuyên bố trước bố mẹ chúng ta bỏ nhau, nhưng chỉ sau vài phút anh lại quỳ xuống van xin em đừng đồng ý. Anh hèn hay thực sự sợ em đồng ý chia tay? Nếu sợ sao anh diễn đi diễn lại nhiều lần anh không chán? Anh hèn. Em hoang mang tột độ về người sẽ sống cùng em cả đời? Em thất vọng về cách anh đối xử và quan tâm với bố mẹ. Làm sao? Khi em chỉ là người dưng về ở cùng anh? Anh hứa thay đổi, hứa nhưng quên rồi lại hứa, như một thói quen là hứa rồi thôi.
Cuộc sống của chúng ta như một sợi dây cao su đã kéo căng, ngày qua ngày......Em vẫn ôm khư khư suy nghĩ an phận và cam chịu, em vẫn làm tròn trách nhiệm của em trong gia đình nhưng em trở nên lầm lì. Em hàng đêm ôm điện thoại và tìm người để chia sẻ. Những cuộc điện thoại cho mẹ khóc giữa đêm để xả nỗi cô đơn như vô tình làm em tỉnh lại. Em không nên làm vậy vì biết mẹ sẽ rất đau lòng, nhưng em không còn nơi nào để bấu víu, em đau đớn cùng cực và em lại tìm đến mẹ. Em từng nghĩ lập gia đình là làm tròn bổn phận với bố mẹ, sống hạnh phúc là cách báo hiếu bố mẹ, nhưng em chưa làm được gì cho gia đình mình. Hàng ngày em kêu khóc với họ, mệt mỏi yếu đuối em chạy về bên họ, lại khóc, lại tiếp thêm sức mạnh và lại bắt đầu cuộc sống với anh. Bố mẹ anh tốt với em, em tự hào lắm, em nghĩ bố mẹ thay anh bù đắp cho em. Mỗi sáng thức dậy mẹ chồng nhìn mắt em dò xét, như một thói quen là luôn để ý mắt em. Chỉ là để biết đêm qua em có khóc hay không và an ủi. Em sẽ không bao giờ có được bố mẹ chồng tuyệt vời hơn những gì em đã được nhận. Thế nhưng, tất cả những gì em làm giờ làm em kiệt sức, em không gượng nổi nữa, em trả nghĩa đến đây được thôi.
Em luẩn quẩn trong mớ hỗn độn cùng anh, tâm trí em giằng xé đi - ở. Đã tưởng mạnh mẽ lắm, nhưng cuối cùng chính em không tự bước ra khỏi anh được. Không biết từ bao giờ em không cảm thấy nuối tiếc khi nghĩ đến chia tay, điều em nghĩ nhiều là gia đình hai bên, lỗi là chúng ta, họ chịu nhiều áp lực. Em xin lỗi vì em muố
Mọi chuyện đến quá nhanh khiến tôi khó xử, tôi không biết mình có đủ dũng khí để nói lời yêu Ban sau mọi chuyện xảy ra không. Chỉ biết rằng, ngày tôi lên xe để vào lại thành phố, lần đầu tiê[…]
Truyện ngắn
Cái Thủy, nó chạy theo cái tham vọng mà nó nghĩ rằng nếu thực hiện được nó sẽ hạnh phúc nhưng liệu nó có hạnh phúc? Bữa cơm tối, nhà có hai người, ai nấy cắm cúi ăn. Đương chừng, bà Sen đặ[…]
Truyện ngắn
Bước vào lớp, khuôn mặt hớn hở của tôi lập tức ỉu xìu khi nhìn thấy hai đứa bạn thân. Nhi chẳng thèm che giấu cảm xúc, gục mặt xuống bàn, không rõ là đang khóc, đang ngủ, hay đơn giản chỉ là[…]
Truyện ngắn
Tuổi trẻ của cha là biển cả. Tuổi trẻ của con sẽ là bầu trời. Tôi mở cửa sổ, nhìn bầu trời đêm Bangkok bao la. Những tòa cao ốc vẫn óng ánh đèn và xe hơi vẫn nườm nượp trên dãy cao tốc t[…]
Truyện ngắn
Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm con trai
Nhà có hai anh em, anh hai là con cả, và dĩ nhiên, tôi là con út. Ba thương anh hai dữ lắm, ba bảo anh là cháu đích tôn của ông bà nội, là người sau này sẽ nối dõi, thừa kế tông đường. Ngày […]
Truyện ngắn
Dạo này tôi thấy em mệt mỏi, thời gian cùng như công việc đang thao túng em. Tôi hỏi em có sợ không? Em cười khờ khạo bảo rằng nếu không buồn phiền em chẳng thể lớn lên được... Một ngày nón[…]
Tâm Sự
Từ yêu đến thương - Nguyễn Phong Việt
Nếu cuộc đời này suôn sẻ nước mắt biết dành cho ai Nếu như Đi Qua Thương Nhớ để lại trong bạn nỗi ám ảnh, sự cay đắng, thì đến với Từ Yêu Đến Thương sẽ mang lại cho bạn những thi vị ngọt ng[…]
Sách Hay
Ừ... đúng, chính bản thân nó cũng thừa nhận nó tham lam. Nó còn muốn giữ cả ánh nắng mai yếu ớt kia làm của riêng mình, để sưởi ấm cho tâm hồn nhỏ bé đã gần nguội lạnh của nó. Lần cuối nó b[…]
Tâm Sự
"Nó đi rồi..." 19:00, theo đúng lịch trình, đoàn tàu SNT1 được lệnh chuyển bánh, mang đi đứa con gái út của 2 vợ chồng. Hai dáng người nhỏ đứng cạnh nhau trong sân ga vắng, dõi trông theo […]
Truyện ngắn