Vá lại trái tim
Bình chọn: 438
Bình chọn: 438
*****
Tôi vẫn đến shop phụ cô với lý do " ở nhà buồn lắm, cô muốn con học tập thực tế hay suốt ngày chúi mũi vào facebook?" Chú Thanh tự mình đến shop, mang theo giỏ hoa bất tử. Cô đang tiếp khách, tôi mời chú ngồi rồi bưng nước ra. Chú có vẻ hy vọng. Cô liếc nhìn chú với vẻ không hài lòng, rồi lại tươi cười niềm nở với khách hàng.
- Sao em dám chắc anh sẽ không như ông anh họ quý báu nhà anh chứ? – cô có vẻ cay độc khi chỉ còn hai người.
- Anh Minh là anh Minh, còn anh là anh, em không thể đánh đồng như vậy được – chú Thanh điềm tĩnh.
- Nhưng hai người là anh em?
- Điều đó đâu có nghĩa là tính cách giống nhau!
- Nhưng hai người...
- Em nghe nè, tất cả những gì em biện minh nãy giờ chỉ vì em quá đau khổ vì sự việc với anh Minh. Nhưng anh thì khác, những lý sự cùn đó không làm lung lay anh được đâu. Anh đảm bảo cho em những gì tốt nhất mà.
- Tốt nhất? Đàn ông bao giờ cũng vậy, anh Minh cũng từng hứa thế...
- Anh là Thanh, không phải Minh, em nên nhớ rõ điều đó...
Cô tôi không nói nữa. Chú Thanh cũng ra về. Một đôi nam nữ bước vào, cô mỉm cười chào đón và tư vấn, cứ như câu chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Tối đó, cô không nấu cơm, cũng không buồn nói đến chuyện ăn uống. Tôi đặt pizza, rồi cẩn thận cắt ra từng miếng, đem vào phòng cho cô. Gõ và mở cửa phòng, tôi ngạc nhiên trước bao nhiêu là giỏ hoa bất tử trước mặt, cạnh đó là cả chồng thiệp handmade. Hóa ra, cô chưa bao giờ thôi nghĩ về chú Thanh cả. Cô cất giữ từng giỏ hoa, từng tấm thiệp của chú. Tình cảm của chú, cô cất giấu vào những mảnh vụn trái tim của mình. Hôm nay chú Thanh trực tiếp đến, nói cho cô nghe sự khác biệt giữa-hai-người-đàn-ông, điều mà trước nay cô đều quy thành một.
Tôi đứng lặng nhìn cô. Hình như nước mắt cô đang chảy. Trước mắt tôi bây giờ không phải là một bà cô hắc ám với đủ thứ nguyên tắc nữa mà là một phụ nữ bị tự trói mình quá nhiều vào những nguyên tắc sống và đang bị chính chúng làm tổn thương. Tôi đặt pizza sang một bên, ngồi xuống cạnh cô. Cô không nói gì, chỉ im lặng. Tôi nhìn từng giỏ hoa bất tử. Bao nhiêu giỏ? Tôi không đếm hết, chỉ biết là nhiều, đủ để cho thấy tình yêu của chú Thanh dành cho cô lớn đến mức nào. Cuối cùng, tôi đành lên tiếng.
- Con là con nít, con chưa hiểu chuyện người lớn. Nhưng con thấy chú Thanh yêu cô dữ lắm á...
Cô không nói gì, tôi liều nói tiếp.
- Trái tim cô đã có quá nhiều vết thương rồi, sao cô không để chú Thanh giúp cô vá lại nó? Đau thì cũng đã đau rồi, bây giờ cô chịu đau nữa để được lành lặn, không phải sẽ tốt hơn sao?
- Nhưng mà...cô sợ... - Cô nói trong nước mắt, dù cố gắng tỏ ra mình không khóc.
- Nếu cô sợ thì trái tim cô vẫn mãi là một trái tim thương tật và lạnh lẽo. Chỉ có vượt qua nỗi sợ thì mới tìm được ấm áp cô à! Con biết, cô khó khăn với con vì cô đã từng trải, cô sợ con vướng vào những vết xe đổ của cô, nhưng con không sợ. Nếu cứ sợ thì làm sao con biết được cuộc sống này còn nhiều thứ thú vị. Con nói dối cô nhiều thứ đó chứ, con biết nếu nói ra cô sẽ la con dại, nên con chọn cách giấu cô. Con vỡ lẽ ra nhiều thứ lắm...Không phải con muốn "dạy đời" cô đâu, nhưng vì con không muốn người con yêu thương cứ phải chịu đau khổ một mình hoài như vậy.
- Con không ghét cô hả?
- Sao con ghét được chứ? Cô luôn thương con nhất mà...Vậy nha, con và chú Thanh sẽ vá lại trái tim cho cô nha?
Cuối cùng thì cô tôi cũng mỉm cười. Nụ cười thật sự của cô chứ không phải kiểu cười xã giao như tôi thường thấy.
*****
"Phụ nữ là những thiên thần. Nhưng đừng dại dột bẻ gãy cánh của họ. Nếu không, họ sẽ cho bạn thấy, họ vẫn có thể bay, nhưng là trên một chiếc chổi". Cô tôi từng như thế. Gãy cánh và rớt xuống trần gian với đầy rẫy những nghi hoặc và áp đặt vào cuộc sống của chính cô và những người xung quanh vô vàn thứ vô lý mà theo cô là đúng, tự tạo dựng cho mình một cuộc sống hoàn hảo "ảo tưởng", dùng cái mạnh mẽ và quyết đoán làm vỏ bọc tuyệt đối cho mình. Nhưng, nếu quanh họ có người nhận ra điều đó và thực sự muốn chữa lành những thương tổn của họ, bằng một trái tim chân thành và ấm áp, thì chắc chắn sẽ nung chảy được cái vỏ bọc hoàn hảo kia.
Thiên thần vẫn mãi là thiên thần. Đôi lúc họ chỉ mượn cái vỏ "phù thủy" để che đậy cái mềm yếu bị tổn thương bên trong mà thôi. Chuyện của cô tôi và chú Thanh chưa biết sẽ ra sao, nhưng nhìn vào thái độ của cô, tôi tin chắc rằng cô tôi sẽ chấp nhận cho chú Thanh cơ hội tiếp cận trái tim tan nát đó của mình, biết đâu, cùng với tôi giúp sức và bên cạnh, chú thực sự có thể "vá lại" nó thì sao? Vết sẹo thì vẫn sẽ còn đó, nhưng nó cũng chỉ là vết sẹo, để nhắc nhớ về một hoài niệm không vui, quan trọng là với trái tim được may vá lại bằng những đường chỉ yêu thương
Giấc mơ về một con chuột mang khuôn mặt người
Thành vẫn chưa hết bàng hoàng: Có chuột! Một con chuột mang khuôn mặt người... 1. Sáng nay, lúc làm vệ sinh cá nhân, rất tình cờ, Thành trông thấy đầu ngón tay trỏ của mình xù xì, giống nh[…]
Truyện ngắn
Lạnh quá! An xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi xuýt xoa. Tớ không chịu nổi nữa rồi, lạnh khủng khiếp Tiếp theo đến lượt Linh lên tiếng. Thế thì cậu khoác cái áo này vào, tớ không thấy […]
Truyện ngắn
Một câu chuyện có thật xảy ra vào năm 1892 tại Đại học Stanford. Có một cậu học sinh 18 tuổi đang gặp khó khăn trong việc trả tiền học. Cậu ta là một đứa trẻ mồ côi và không biết đi nơi đâu[…]
Truyện ngắn
Sự tích Táo Quân: Một bà - Hai ông
Táo Quân, Táo Vương hay Ông Táo trong tín ngưỡng dân gian Việt Nam được xem là vị thần cai quản việc bếp núc trong mỗi nhà và thường được thờ ở nơi nhà bếp. Trong tín ngưỡng dân gian Việt N[…]
Truyện ngắn
Đến bây giờ, nó và những người bạn cũ không còn gặp nhau nhiều nữa vì mỗi người ở mỗi phòng khác nhau. Ai cũng bận rộn với những việc học và những chuyện linh tinh khác. Nó thấy tiếc nuối ch[…]
Truyện ngắn
Cảm ơn cậu, vì đã ở bên tớ. An gầy xanh, mái tóc suôn dài, rất dày và mượt. Khác với những đứa học sinh lớp 12A sôi nổi và cá tính, An khá trầm. Cô bạn luôn lặng lẽ ngồi một mình ở chiếc b[…]
Truyện ngắn
Người con gái nói tiếng Hà Nội
Một ngày, nhắn tin qua điện thoại, tôi hỏi em đã có người yêu chưa và tuýp người em thích như thế nào? Em rep lại hết sức đơn giản: "tôi chưa có, nhưng cậu cũng không phải là tuýp người tôi[…]
Tâm Sự