
Ước nguyện đêm Giáng Sinh
Bình chọn: 256
Bình chọn: 256
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Người ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờ những điều đó thôi không còn là "quá khứ" để người ta không cần phải buồn đau nữa?
***
Nó còn nhớ rất rõ, những buổi chiều của 10 năm về trước; nó còn nhớ rất rõ, những đêm Giáng Sinh của 10 năm về trước...
10 năm trước cứ mỗi chiều, sau khi ba nó đi làm về sẽ chở mấy mẹ con nó đi chơi. Chỉ đơn giản là đi hóng gió, chỉ đơn giản là ba mẹ sẽ cười tươi nhìn hai anh em nó chơi đùa trên cái nhà phao nho nhỏ ở khu vui chơi thiếu nhi. 10 năm trước, cứ tối đến nó sẽ trèo lên sô-pha ngồi cạnh ba và đưa tay ôm ba nó cứng ngắt, rồi mẹ nó cắt dĩa trái cây cho mấy ba con ăn và chọc nó: "con gái cưng như vậy, sau này chắc ba mấy đứa chọn chồng khó! Chết thằng chồng tương lai của con bé Út rồi!", sau đó cả nhà sẽ râm ran tiếng cười nói, cả nhà cùng nhau quây quần bên cái màn hình tivi nhỏ xíu để đón xem bộ phim truyền hình dài tập mỗi ngày. 10 năm trước, khi cơn gió lạnh cuối năm tràn về, ba mẹ nó sẽ dẫn mấy anh em nó đi mua thêm quần áo, sẽ cũng nhau trang trí cây thông noel và hang đá ở nhà. Và đêm Giáng Sinh yên bình, cả gia đình bốn người sẽ cùng nhau đi lễ, cùng nhau ăn uống mừng ngày lễ ấm áp đó...
Nhưng đó chỉ là việc của 10 năm về trước...
Mọi thứ trong phút chốc đã tan tành, mất hết tất cả. Nó không biết nên trách ai, trách cái gì, chỉ mơ hồ không rõ từ khi nào, nó đã không còn được hưởng cái cảm giác ấm áp ngày đó nữa. Nó khát khao một gia đình bốn người lại bên cạnh nhau, cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn tối, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau xem phim, cùng nhau đón Giáng Sinh và biết bao ngày lễ khác trong năm. Nhưng có lẽ đó chỉ còn có thể gọi là "mơ ước". Mơ ước đó nó từng ấp ủ trong lòng khi còn là một cô bé 9, 10 tuổi, những năm đầu tiên sau khi sự việc đáng buồn ấy xảy ra; thế nhưng với suy nghĩ của một cô gái 17 tuổi hiện tại, nó nghĩ điều đó chỉ là sự gượng ép. Nó biết mọi việc đã qua không thể nào hàn gắn lại, dù có cố gắng đến mấy đi chăng nữa.
Người ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờ những điều đó thôi không còn là "quá khứ" để người ta không cần phải buồn đau nữa?
Nó không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra và nguyên nhân tại sao, chỉ nhớ trong đầu cái quang cảnh hỗn độn ngày ấy- cái ngày mà gia đình yên bình của nó chính thức không còn vẹn nguyên. Với đôi mắt ngây thơ của cô bé 7 tuổi lúc đó, nó tự hỏi người phụ nữ lạ nào đang ngồi nói chuyện với bà nội, với ba mẹ nó thế kia. Nó không biết bà ta là ai, nhưng nó có cảm giác không thích bà ta, không thích cái cách bà ta nhìn vào mẹ của nó chòng chọc như vậy. Nó nhớ lúc đó, bác nó đứng bên cạnh bỗng hỏi nó: "Út à, nếu cái cô ngồi ngoài đó làm mẹ kế của con, con có chịu không?" Nó không hiểu tại sao bác lại hỏi vậy, nhưng nó hiểu từ mẹ kế là gì, nghĩa là người đó sẽ vể ở chung nhà với nó sao? Trong vô thức, nó trả lời với bác: "Con cũng không biết nữa!" Nó thật không biết, nếu có một người nữa trong nhà mình thì chuyện gì sẽ xảy ra...
Không cần phải suy nghĩ nhiều, ngay lập tức nó biết rằng, nếu như có một người phụ nữ khác trong nhà mình, thì gia đình mình không còn như xưa nữa, và mẹ sẽ không còn nụ cười hiền hòa như trước kia nữa. Tối đó, nó nhìn thấy mẹ khóc, mắt mẹ đỏ hoe nhưng lại đưa tay xoa đầu nó bảo không có gì đâu, bảo nó ngủ ngoan sáng còn dậy đi học. Nó vâng lời mẹ, tính nằm xuống ngủ nhưng lại thấy ba đi vào, dẫn theo người phụ nữ đó, bảo với bà ta rằng: "cũng tối rồi, nằm xuống đây ngủ chung đi. Mai tôi chở về!" Và sau câu nói đó, nó thấy mẹ trợn tròn mắt, nhìn ba nó như thể ông không phải là con người, và hai người cãi nhau to tiếng. Nó nhìn thấy và sợ hãi, chạy vội ra ngoài khóc to: "anh hai ơi, ba mẹ cãi nhau,...huhu...anh hai ơi, anh hai ơi!!!" Nó vừa la vừa khóc, vừa dáo dác chạy ra sân trước tìm anh hai và bà nội, nó thực sự không biết, không biết mình nên làm thế nào mới đúng đây.
Khi mà chạy lên nhà trước rồi, nó lại nghe tiếng loảng xoảng dưới nhà sau, và lại vội chạy ra nhà sau coi có chuyện gì. Trước mắt nó, cảnh tượng chưa bao giờ xảy ra. Ba nó đưa tay gạt hết chén dĩa trên kệ xuống, đưa tay đập nát cả cái bồn rửa mặt, rồi đôi tay vì mảnh cứa thủy tinh mà bị rách ra, máu chảy ròng ròng xuống nền đất. Nó khóc thét lên, chạy lại chỗ ba, liên tục gọi: "ba ơi! Ba ơi! Ba ơi!..." Nó chạy theo ba lên nhà trên khi mà bác nó xuất hiện băng bó tay cho ba nó. Nó thật sự không còn hiểu chuyện gì nữa, thật sự nó không muốn hiểu, mẹ khóc đến sưng mắt, ba thì sau vụ hôm đó, đã không còn là người ba mỗi tối đưa tay xoa đầu nó và mặc cho nó làm nũng nữa...
Hiện tại nó đang lật giở lại từng tấm ảnh gia đình nó chụp chung lúc 10 năm về trước, rồi nó lật ra những bức ảnh cách đây 9 năm, 8 năm, 5 năm... gia đình hạnh phúc bốn người không còn nguyên vẹn, nó nhìn đâu cũng chỉ thấy những mảnh
Ở bến Lường, có vợ chồng lão Nguyên làm nghề chở đò ngang, cả hai tuổi đã ngoài 50 nhưng không có con.Ngôi nhà của họ nằm cô độc trên doi đất đâm ra sông, xung quanh là những lũy tre già xan[…]
Truyện ngắn
Tốt nghiệp đại học, anh ở lại thành phố công tác. Bằng sự nỗ lực không mệt mỏi, anh đã nắm giữ được chức giám đốc nghiệp vụ ở một công ty. Với những lần được khen thưởng về thành tích làm […]
Truyện ngắn
Trước đây, cứ hễ vợ mở miệng ra là hỏi tiền, vậy mà đã qua ngày lãnh lương mấy hôm rồi mà chẳng thấy vợ hỏi câu đầu tiên là tiền đâu. Chiều hôm ấy, sau khi tan sở, tôi chạy xe về nhà. Về gầ[…]
Truyện ngắn
Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới coong của mình. Anh ta đang đi khá nhanh thì bất chợt thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ng[…]
Truyện ngắn
Con nhớ hôm ấy mẹ đã gói con trong chiếc mền mỏng manh và được bọc kín bởi một chiếc bì ni lông màu đen, mẹ nhẹ nhàng đặt con vào thùng rác, chúng đã làm chân tay con tê tái đôi môi con khô […]
Truyện ngắn
Em! Anh đã suy nghĩ rất nhiều và giờ anh quyết định viết những dòng này cho em. Anh nghĩ, anh nên nói thật ra suy nghĩ của mình để em hiểu anh hơn và cũng để anh cảm thấy tốt hơn. Yêu nha[…]
Truyện Blog
Ta thường hỏi người yêu của ta: "Anh có đổi thay không?" Ta sợ rằng anh ấy sẽ thay lòng đổi dạ. Ta sợ rằng tình yêu cũng thay đổi. Lúc đầu, cái thay đổi không phải là lòng người mà là cá[…]
Truyện Blog
Rõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối. Khi còn nhỏ, tôi và em trai rất hay cãi lộn. Mỗi lần như vậy mẹ tôi thường bảo: "Con lớn hơn thì phải nhường em". Đương nhiên với một […]
Truyện ngắn
Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình (*)
Đố mọi người biết, chúng ta nói chuyện gì khi chúng ta nói chuyện tình? Trong lúc mọi người nghĩ, mình sẽ nói tạm chuyện khác, cũng là chuyện tình. Sẽ rất là lạc hậu nếu mà lại mở đầu bằng […]
Truyện Blog