
Tôi không thể tin, không thể...
Bình chọn: 433
Bình chọn: 433
- Mày về đi, nhà tao không có chỗ cho mày!
Anh trai tôi từ phòng khách đi vào, nhìn thấy tôi liền cười, như không nhìn thấy thái độ khó chịu của tôi:
- Minh ra đây, nói chuyện với anh một lúc... An, em cũng ra đây luôn đi.
An hơi cụp mắt xuống. ánh mắt nó giống như có nước, giống như tôi vừa mới bắt nạt nó hay đánh nó không bằng:
- Em đang dở tay... anh cứ nói chuyện vs Minh đi
Tôi đi qua người anh. Ở đây là cái trò gì vậy??? Từ khi nào anh và nó có cái quan hệ để nó được phép nấu ăn trong bếp nhà tôi?
Anh ngồi xuống, tôi cũng không muốn thừa thãi thêm câu nào:
- Sao nó lại ở đây?
Anh nhìn tôi, cau mày nói:
- Chuyện đã qua rồi, anh nghĩ...
- Em không cần biết anh nghĩ gì. Tại sao nó lại ở đây?
Anh hơi cao giọng:
- Đừng có ngắt lời anh!... Anh nghĩ là em nên bỏ qua mọi chuyện được rồi đấy! Anh chưa từng xen vào chuyện của hai đứa nhưng ít nhất em cũng nên nghe An giải thích chứ? Em không phải là một đứa không có lý lẽ, em nên nghe anh lần này đi.
Tôi cầm cốc nước, đứng lên:
- Đấy không phải việc của anh!
Vừa quay đi định chạy lên gác, anh cũng đứng dậy:
- Anh và An sẽ tổ chức đám cưới, nay mai thôi!
Chiếc cốc trên tay tôi rơi xuống đất, bắn nước tung tóe khắp sàn nhà... Điều tôi vừa nghe... không phải chứ? Đám cưới à?
Tôi ngẩng mặt lên, đập vào mắt tôi là đôi mắt An đang lặng lẽ nhìn tôi. Tôi như một người điên, tôi không thể tin nổi, anh trai tôi, tại saooo...
Ôi quay mặt lại, đối diện với anh:
- Long! Anh điên rồi!
Rồi chạy lên gác, cố tình huých vai vào vai An khiến nó loạng choạng. Đến cầu thang thì tôi quay lại, nhìn bằng ánh mắt hận thù, chỉ vào mặt nó:
- Mày đừng nghĩ đến... đừng bao giờ mong là tao chấp nhận mày ở trong căn nhà này!!!
Tôi đã khóc hết nước mắt cái tối hôm đó. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào mới là đúng. Tôi vẫn còn thù hằn An. Thú thật là tôi không nghĩ mình hẹp hòi thế. Nhưng nếu là một đứa thuộc cung Sư Tử như tôi, bạn sẽ hiểu. tôi không thể chấp nhận việc người khác trà đạp lên lòng tin của mình. Phản bội mình... Càng là bạn thân, tổn thương càng lớn... Tôi không thể. Tôi không hiểu tại sao Long lại yêu nó, lại muốn lấy nó? Chẳng phải nó cũng chỉ là sinh viên năm nhất??? Nó đã làm gì để anh muốn nó và tôi phải chung 1 nhà? Tại sao anh không để ý đến cảm xúc của em gái mình? Anh tôi, không phải là một người như thế ... Tôi không mong nhà cửa ầm mĩ, tôi không mong anh mình khó xử vì tôi chỉ còn mỗi mình anh là người thân. Tôi phải như thế nào mới là đúng?
Năm tôi lên lớp 8, cha mẹ đã bị tai nạn mà qua đời. Năm đó anh tôi học lớp 12. Khi mất, cha mẹ chỉ để lại một chút tiền trong ngân hàng đủ để 2 anh em lo việc học hành. Cú sốc này ráng thẳng lên anh em chúng tôi. Tôi gần như trầm cảm, anh đã cố gắng hết sức để vừa đi học, vừa chăm sóc, dạy dỗ tôi. Để tôi hòa nhập được với cuộc sống, với sự ra đi của bố mẹ. Từ đó về sau, anh là chỗ dựa duy nhất mà tôi có trong cuộc đời. Rồi anh lên đại học, tôi lên cấp 3, cũng là lúc anh phải vừa học, vừa làm trang trải cho cuộc sống và việc học hành của 2 anh em. Nhưng anh chưa hề muốn bỏ cuộc. Ngay cả những lúc tôi đau khổ nhất, anh cũng luôn ở bên, chăm sóc tôi ốm đau, lo lắng cho tôi giống như cha mẹ tôi đã từng. Dù vất vả thế nào, anh cũng chưa từng để tôi thua kém bạn bè... Vì vậy trong tôi, anh luôn là đẹp đẽ, là đáng kính, là yêu thương nhất.
Vậy mà bây giờ, anh sẽ lấy nó ư??? Nó không phải một đứa xứng đáng với tình cảm của anh. Nó không xứng đáng với căn nhà này.
Tôi chạy về phía phòng anh. Cũng là lúc anh đang ngẩn ngơ nhìn vào tấm hình của cha mẹ đặt trên bàn làm việc. Tôi nhìn anh, anh cũng chỉ đưa mắt nhìn tôi... một lúc sau mới nói:
- Em vào đi, anh em mình thực sự cần nói chuyện
Tôi ngồi xuống chiếc giường quen thuộc mà trước kia từng là giường của ba mẹ. Tôi cũng đưa mắt nhìn lên bức ảnh trên bàn làm việc. anh lặng lẽ nói:
- Cũng sắp đến ngày giỗ của cha mẹ rồi. 6 năm nay, anh chưa từng một lần đề nghị em làm thứ em không mong muốn. Anh không muốn anh em mình nặng lời... Nhưng lần này, vì anh, em hãy chấp nhận An đi. Chỉ vì anh, một lần này thôi Minh.
Tôi nhìn anh:
- Em biết, không phải vì em không muốn. nhưng anh cũng biết mà, anh hiểu em không thể chấp nhận được những gì nó đã làm. Tại sao anh lại muốn lấy nó. Anh nói đi
- An có thai rồi, cái thai được 2 tháng rồi. Anh phải chịu trách nhiệm và hơn thế nữa anh yêu An. Anh muốn lấy An, em hiểu không Minh?
- Nó không xứng đáng với tình cảm của anh. Anh có chắc cái thai là của mình hay không? Em không thể tưởng tượng nổi... Đồ con gái dễ dãi như nó! Anh có chắc chắn mình không phải đổ vỏ hay không? Em thấy anh trao yêu thương cho nhầm người rồi!
Anh cao giọng hơn khi tôi lớn tiếng xúc phạm nó:[/
Không biết kiếp trước bố có làm điều gì sai không mà giờ để con yêu của bố phải khổ hết cái này đến cái khác? Bố biết bố có lỗi với con nhiều lắm, nhưng rồi sau này khi lớn lên, khi con trư[…]
Truyện ngắn
"Cái hồi anh bé tí xíu ý, anh cũng chả nhớ rõ là anh bao nhiêu tuổi, hình như là lúc đấy anh chưa biết đếm. Ai hỏi anh bao nhiêu tuổi, anh chỉ biết giơ cả bàn tay lên. Giơ bàn tay lên là vì[…]
Truyện ngắn
Tết năm nay, Đăng cho đứa học sinh mình đang dạy kèm nghỉ sớm, chưa khi nào Đăng muốn trở về với ba như năm nay. Cái Tết cuối cùng mà Đăng ăn Tết có mặt mẹ đã qua từ rất lâu rồi, ngay cả Đă[…]
Truyện ngắn
Cái đầu lạnh nhưng trái tim lại ấm
Một số quyết định được chúng ta thực hiện bằng cái đầu. Một số khác bằng trái tim. Nhưng để không phải hối hận, chúng ta cần đến sự mách bảo của trái tim và một lý trí tỉnh táo. Một chàng t[…]
Truyện ngắn
Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó chỉ biết dạo chơi ở những nơi đáy biển sâu nhất, lạnh nhất, những âm thanh vắng lạnh vang lên, từng giọt từng[…]
Truyện ngắn
Nửa trái dưa hấu và bài học về tình nghĩa vợ chồng
Bên trong miếng dưa chứa đựng một bài học lớn về cách ứng xử trong gia đình, khi trái tim đã nguội lạnh, con phải từng chút từng chút sưởi ấm cho nó, mỗi ngày đều luôn nhớ ủ ấm cho nó. Ngược[…]
Truyện ngắn
Nếu bạn không từ bỏ ước mơ, sẽ có một ngày ước mơ thành sự thật. Dù sớm hay muộn! Ngày đầu tiên của năm học, vị giáo sư môn hóa lớp của lớp tôi tự giới thiệu mình với sinh viên trong lớp[…]
Truyện ngắn
Tôi lên 10 tuổi và anh Nick 14 tuổi. Ngày các bà mẹ đã sắp tới. Chúng tôi chuẩn bị mua quà tặng mẹ. Đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi làm việc này. Chúng tôi nghèo nhưng món quà phải c[…]
Truyện ngắn