
Tìm chỗ ngủ
Bình chọn: 353
Bình chọn: 353
Thực ra như vậy lại thành ra quá ổn vì chúng luyện được cho mình thói quen không dậy cũng phải dậy nếu không muốn bị đập cửa đòi tiền. Như thế đi học thường xuyên đúng giờ và chăm chỉ.
Đêm nay cũng như mọi đêm. Hai thằng rón rén, nhẹ nhàng tra chìa mở cửa. Nhưng lạ thay tra mãi mà không tài nào mở được cửa. Hai thằng loay hoay một lúc lâu thì nhận ra rằng khoá nọ, chìa kia. Như thế có nghĩa là ai đó đã thay củ khoá khác vào. Còn ai khác vào đây ngoài mụ chủ nhà. Chúng nhìn nhau ngán ngẩm: “Đen thế không biết”.
- Giờ biết làm sao. - Một thằng lên tiếng
- Thì biết làm sao, đến chỗ bọn Huy Trâu ngủ nhờ một đêm.
- Đành vậy. Vô lại thật ...
Trong màn đêm lạnh lẽo, chúng lại lững thững bước đi. Những cơn gió mỗi lúc lại mạnh hơn, mưa mau hơn và nặng hạt hơn.
- Đời buồn và nhục thật mày nhở.
- Mày cứ hay nghĩ ngợi nhiều làm gì cho mệt óc. Mai tao cắm cái điện thoại lấy tạm mấy lít đóng tiền nhà là xong. Có thế thôi mà.
- Sao phải thế. Mai anh em mình lấy tạm thằng Nhì 5 củ. Sống cho ra sống...
- Thế có nhiều quá không. Thằng đó ăn lãi cao lắm mày ơi.
- Cùng lắm báo nhà. Lo mẹ gì, sống nhục sống khổ thế này mà chịu được à.
- Tuỳ. Tao cũng chán lắm rồi. Mà không biết giờ này bọn Huy Trâu còn thức không nhở?
- Chắc còn. Mà không còn thì gọi dậy. Mẹ nó chứ. Lạnh kinh. Mày đi sát vào ...
Cuối cùng chúng cũng đến được nhà thằng bạn chí cốt. Hai thằng cất tiếng gọi. Ban đầu nhỏ nhẹ, nhỏ nhẹ một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì. To dần lên thì nghe thấy tiếng chó sủa. Đứng đợi lúc lâu nữa chỉ nghe thấy tiếng côn trùng. Tức mình chúng gọi to. Và thế là chủ nhà trọ thức giấc.
Một người đàn ông cỡ tầm trung niên, nhòm đầu qua cửa sổ bực tức tuôn ra một loạt những thứ từ ngữ thậm tệ. Trong khi, thằng bạn chí cốt thì vẫn im hơi lặng tiếng. Giờ thì nếu còn thức có lẽ nó cũng chẳng dám ra. Ra sao được? Có chí cốt, có vì anh em đến mấy cũng chẳng dám liều mình. Liều mình là mai ra đường.
Hai thằng này thì biết làm sao? Chúng cứ đứng đó một lúc lâu nữa chờ đợi và hi vọng. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, màn sương dày đặc phủ kín cả con đường đi. Trong cái lạnh là cơn đói cồn cào. Chúng nhớ ra là giờ này ở cổng bệnh viện có các hàng ăn uống. Và với vài đồng lẻ còn sót lại hai thằng có thể ăn gì đó cho ấm bụng cái đã rồi tính tiếp. Thiếu gì chỗ ngủ, không thằng này thì thằng kia. Anh em đông thế thiếu gì thằng có thể nhờ vả. Nhưng trước hết làm ấm bụng cái đã. Rồi chúng thẳng hướng tiến về bệnh viện.
Cuộc đời trong cái rủi còn có cái may. Hàng phở trước cổng bệnh viện xưa nay vừa đắt, vừa không ra gì . Ấy vậy mà chúng ăn ngon lắm. Hai tô phở lõng bõng nước, lố nhố mấy miếng thịt bò, vài cọng hành héo nhanh chóng biến thành hai cái bát không. Có thực mới vực được đạo và cái khó ló cái khôn. Tưởng chừng vô vọng trong việc tìm kiếm một chỗ ngủ. Một thằng nhớ đến kí túc xá. Đó là chỗ chúng quá giang mỗi khi gặp nạn như hôm nay vậy. Chỉ mỗi tội phải trèo cổng vào cũng thật là nhọc nhằn. Nhưng không sao, còn hơn là tiếp tục lang thang thế này mãi, biết bao giờ mới được ngủ...
Chúng lại tiếp tục cuộc hành trình tìm về với những giấc mơ. Trời đã ngớt mưa nhưng hình như gió thổi mạnh hơn. Có tiếng người gọi giật lại ở đằng sau. “Hai anh kia đứng lại…”. Ngoái lại nhìn, hoá là cơ động. Chẳng cần nói, gặp cơ động bây giờ, hai thằng chết chắc. Chứng minh thư, bằng lái xe, thẻ sinh viên đều đã mang ra để mà cầm cố hết cả. Thì còn biết làm sao nữa? Ale chạy là thượng sách. Mấy năm trời ở cái đất này, chúng thông thuộc từng con đường, góc phố. Nên việc thoát khỏi tầm ngắm của cảnh sát cơ động đối với chúng chẳng khó khăn gì. Hơn thế nữa, hai thằng phát hiện có cơ động từ đằng xa. Nhưng phải chạy thục mạng để thoát thân ngay lúc này đây là 1 cực hình. Bởi chân tay chúng tê dại lắm rồi, bởi đầu óc chúng chẳng còn minh mẫn để xác định nên chạy về đâu. Nhưng còn cách nào khác ngoài việc chạy. Hai thằng cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, ngoái đầu lại chẳng thấy có ai nữa, ngẩng đầu lên đã thấy cổng trường xuất hiện trước mặt.
…
Vậy là sắp được ngủ rồi. Chúng sẽ gọi mấy thằng khoá mới dậy, bắt mấy thằng em phục tùng tìm chăn cho đắp, gối kê đầu và một giường ngủ ưng ý cho hai thằng. Tướng quá còn gì. Thế mà đầu óc mu muội mãi mới nghĩ ra. Chắc cũng tại bởi hôm nay chúng uống nhiều rượu quá không được sáng suốt như mọi khi. Nhưng trước mắt hai thằng là hai cửa ải phải vượt qua. Một là cổng trường và hai là cổng khu ký túc xá.
Cổng trường thì đơn giản lắm. Bởi cổng trường không cao mà cũng dễ chèo. Chỉ cần nhẹ nhàng để làm sao bảo vệ khỏi thức giấ
"Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả!"... Thầy giáo bắt đầu giờ học văn bằng chuyện C[…]
Truyện ngắn
Con dâu nói : "Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?" Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ă[…]
Truyện ngắn
Yêu thương vẫn giữ âm thầm...!
Đôi khi tuổi trẻ cũng cần có chút gì đó dại khờ, có chút gì đó bồng bột, có chút gì đó ngốc nghếch để đến khi già rồi còn có thứ để mà ngồi ngẫm nghĩ, để mà cười vu vơ về một thời. Một thời […]
Truyện ngắn
Rõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối. Khi còn nhỏ, tôi và em trai rất hay cãi lộn. Mỗi lần như vậy mẹ tôi thường bảo: "Con lớn hơn thì phải nhường em". Đương nhiên với một […]
Truyện ngắn
Lấy vợ - Bài học và kinh nghiệm
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: "lấy vợ" và "đi tù". Gửi ông ! Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi v[…]
Truyện ngắn
Tại sao Ếch và Rắn không chơi chung với nhau?
Audio Trên đời này có biết bao nhiêu tình bạn đã bị bỏ lỡ vì họ nghĩ rằng họ "không thể" chơi chung với nhau! Buổi sáng nọ,[…]
Truyện ngắn
Tôi thoát khỏi giấc mộng mị khi cơn mưa vẫn còn rỉ rả. Những gã đầu gấu vỉa hè, vài mụ hàng quán, mấy đứa trẻ lang thang,... Những thứ ấy bám riết lấy tôi đã nhiều năm nay, và giờ thì tôi cũ[…]
Truyện ngắn
Con yêu của mẹ, con sẽ có hạnh phúc... Nếu một ngày con biết yêu... Đừng hoang phí tuổi trẻ và sắc đẹp. Con có thể lắm mối tối nằm không nhưng đừng đi lăng nhăng với tất cả các mối. Sắc đẹp[…]
Truyện Blog
Số phận con người phải chăng đã được định sẵn từ trước?
Có thể nhìn ra, có thể chứng kiến sự việc trước sau 80 năm, có hai người khác nhau đều nhờ một cuốn sách mà đăng khoa bảng, tuổi thọ và lộc vận đều có thể nhìn ra, như vậy số mệnh con người […]
Truyện ngắn