Tìm chỗ ngủ
Bình chọn: 318
Bình chọn: 318
Thực ra như vậy lại thành ra quá ổn vì chúng luyện được cho mình thói quen không dậy cũng phải dậy nếu không muốn bị đập cửa đòi tiền. Như thế đi học thường xuyên đúng giờ và chăm chỉ.
Đêm nay cũng như mọi đêm. Hai thằng rón rén, nhẹ nhàng tra chìa mở cửa. Nhưng lạ thay tra mãi mà không tài nào mở được cửa. Hai thằng loay hoay một lúc lâu thì nhận ra rằng khoá nọ, chìa kia. Như thế có nghĩa là ai đó đã thay củ khoá khác vào. Còn ai khác vào đây ngoài mụ chủ nhà. Chúng nhìn nhau ngán ngẩm: “Đen thế không biết”.
- Giờ biết làm sao. - Một thằng lên tiếng
- Thì biết làm sao, đến chỗ bọn Huy Trâu ngủ nhờ một đêm.
- Đành vậy. Vô lại thật ...
Trong màn đêm lạnh lẽo, chúng lại lững thững bước đi. Những cơn gió mỗi lúc lại mạnh hơn, mưa mau hơn và nặng hạt hơn.
- Đời buồn và nhục thật mày nhở.
- Mày cứ hay nghĩ ngợi nhiều làm gì cho mệt óc. Mai tao cắm cái điện thoại lấy tạm mấy lít đóng tiền nhà là xong. Có thế thôi mà.
- Sao phải thế. Mai anh em mình lấy tạm thằng Nhì 5 củ. Sống cho ra sống...
- Thế có nhiều quá không. Thằng đó ăn lãi cao lắm mày ơi.
- Cùng lắm báo nhà. Lo mẹ gì, sống nhục sống khổ thế này mà chịu được à.
- Tuỳ. Tao cũng chán lắm rồi. Mà không biết giờ này bọn Huy Trâu còn thức không nhở?
- Chắc còn. Mà không còn thì gọi dậy. Mẹ nó chứ. Lạnh kinh. Mày đi sát vào ...
Cuối cùng chúng cũng đến được nhà thằng bạn chí cốt. Hai thằng cất tiếng gọi. Ban đầu nhỏ nhẹ, nhỏ nhẹ một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì. To dần lên thì nghe thấy tiếng chó sủa. Đứng đợi lúc lâu nữa chỉ nghe thấy tiếng côn trùng. Tức mình chúng gọi to. Và thế là chủ nhà trọ thức giấc.
Một người đàn ông cỡ tầm trung niên, nhòm đầu qua cửa sổ bực tức tuôn ra một loạt những thứ từ ngữ thậm tệ. Trong khi, thằng bạn chí cốt thì vẫn im hơi lặng tiếng. Giờ thì nếu còn thức có lẽ nó cũng chẳng dám ra. Ra sao được? Có chí cốt, có vì anh em đến mấy cũng chẳng dám liều mình. Liều mình là mai ra đường.
Hai thằng này thì biết làm sao? Chúng cứ đứng đó một lúc lâu nữa chờ đợi và hi vọng. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, màn sương dày đặc phủ kín cả con đường đi. Trong cái lạnh là cơn đói cồn cào. Chúng nhớ ra là giờ này ở cổng bệnh viện có các hàng ăn uống. Và với vài đồng lẻ còn sót lại hai thằng có thể ăn gì đó cho ấm bụng cái đã rồi tính tiếp. Thiếu gì chỗ ngủ, không thằng này thì thằng kia. Anh em đông thế thiếu gì thằng có thể nhờ vả. Nhưng trước hết làm ấm bụng cái đã. Rồi chúng thẳng hướng tiến về bệnh viện.
Cuộc đời trong cái rủi còn có cái may. Hàng phở trước cổng bệnh viện xưa nay vừa đắt, vừa không ra gì . Ấy vậy mà chúng ăn ngon lắm. Hai tô phở lõng bõng nước, lố nhố mấy miếng thịt bò, vài cọng hành héo nhanh chóng biến thành hai cái bát không. Có thực mới vực được đạo và cái khó ló cái khôn. Tưởng chừng vô vọng trong việc tìm kiếm một chỗ ngủ. Một thằng nhớ đến kí túc xá. Đó là chỗ chúng quá giang mỗi khi gặp nạn như hôm nay vậy. Chỉ mỗi tội phải trèo cổng vào cũng thật là nhọc nhằn. Nhưng không sao, còn hơn là tiếp tục lang thang thế này mãi, biết bao giờ mới được ngủ...
Chúng lại tiếp tục cuộc hành trình tìm về với những giấc mơ. Trời đã ngớt mưa nhưng hình như gió thổi mạnh hơn. Có tiếng người gọi giật lại ở đằng sau. “Hai anh kia đứng lại…”. Ngoái lại nhìn, hoá là cơ động. Chẳng cần nói, gặp cơ động bây giờ, hai thằng chết chắc. Chứng minh thư, bằng lái xe, thẻ sinh viên đều đã mang ra để mà cầm cố hết cả. Thì còn biết làm sao nữa? Ale chạy là thượng sách. Mấy năm trời ở cái đất này, chúng thông thuộc từng con đường, góc phố. Nên việc thoát khỏi tầm ngắm của cảnh sát cơ động đối với chúng chẳng khó khăn gì. Hơn thế nữa, hai thằng phát hiện có cơ động từ đằng xa. Nhưng phải chạy thục mạng để thoát thân ngay lúc này đây là 1 cực hình. Bởi chân tay chúng tê dại lắm rồi, bởi đầu óc chúng chẳng còn minh mẫn để xác định nên chạy về đâu. Nhưng còn cách nào khác ngoài việc chạy. Hai thằng cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, ngoái đầu lại chẳng thấy có ai nữa, ngẩng đầu lên đã thấy cổng trường xuất hiện trước mặt.
…
Vậy là sắp được ngủ rồi. Chúng sẽ gọi mấy thằng khoá mới dậy, bắt mấy thằng em phục tùng tìm chăn cho đắp, gối kê đầu và một giường ngủ ưng ý cho hai thằng. Tướng quá còn gì. Thế mà đầu óc mu muội mãi mới nghĩ ra. Chắc cũng tại bởi hôm nay chúng uống nhiều rượu quá không được sáng suốt như mọi khi. Nhưng trước mắt hai thằng là hai cửa ải phải vượt qua. Một là cổng trường và hai là cổng khu ký túc xá.
Cổng trường thì đơn giản lắm. Bởi cổng trường không cao mà cũng dễ chèo. Chỉ cần nhẹ nhàng để làm sao bảo vệ khỏi thức giấ
Thôi ngay cái trò chém gió không biên giới của mày đi. Tao đang buồn ngủ lắm lắm mà cứ phải ngồi đọc mấy tin nhắn dở hơi của mày thế này à? Mày không tin tao à? Mày bảo tao tin được không[…]
Truyện ngắn
Lòng người có những khoảng lặng, vui chẳng được mấy chốc mà sao buồn thì cứ dài mãi... Dạo này đi làm về tôi hay vất balo lên ghế rồi lang thang ra đầu ngõ ngồi làm cốc trà đá. Một phần vì […]
Truyện ngắn
Có những điều rất đáng quý đáng trân trọng và nó ở rất gần ta. Vậy cớ gì ta không nắm lấy nó nhỉ. Đừng để vuột mất những gì đáng quý ngay bên cạnh mình. 1. Tôi chưa bao giờ để ý tới một ngư[…]
Truyện ngắn
Vì sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở? Tôi đã tìm một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo: Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ,[…]
Truyện ngắn
Với mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân trọng bởi đó là buổi tối đầu tiên đôi trẻ ở bên nhau với danh nghĩa vợ chồng chính thức. Đêm tân hôn của chúng tô[…]
Truyện ngắn
Con ong độc nhất ở đuôi. Đàn bà độc nhất, ở nơi tấm lòng. Câu nói đó người ta dùng để ám chỉ rằng lòng dạ người đàn bà là thứ thâm độc vô cùng. Nhưng, ngẫm lại, con ong chỉ chích người ta kh[…]
Sách Hay
Tối hôm đó, nửa đêm chồng dựng vợ dậy mặc cho vợ đang ngủ rất ngon chỉ để nói một câu: "Vợ nên xem lại đầu tóc, cách ăn mặc của mình, xem thử có giống phu nhân của một người thành đạt không,[…]
Truyện ngắn
Lớp tôi hầu như chưa có đứa nào có bạn gái, nhưng thằng Minh silíp bảo nó đã từng đá một đứa rồi nên có lẽ nó sẽ truyền kinh nghiệm cho bọn tôi. Một ngày nắng đẹp, tôi đến trường đại học lấ[…]
Truyện ngắn
Giữ tay em lại có được không anh?
Có những người chỉ thoáng tạt ngang qua cuộc đời ta, nhưng cũng có những người nán lại ít lâu và để lại dấu ấn trong lòng chúng ta mãi mãi. Dù nó là vết thương... Em đã khóc đấy, anh tin[…]
Tâm Sự