
Thằng Nghiện.
Bình chọn: 613
Bình chọn: 613
....
Nhớ hồi đó Tô là một thằng cù bất cù bơ, lang thang hết đầu đường xó trợ. Quê nó mãi mạn Thanh Hoá, chỗ nó cái nghèo len lỏi trong từng ngóc ngách. Cả nhà Tô có 4 người trông chờ hết vào ba sào ruộng, vụ được mùa còn đói mòn mắt chứ chưa nói gì đến những tháng ngày lũ về. Cũng vì cái đói cái nghèo mà nó lang thang lên thành phố kiếm sống. Với một đứa 15 tuổi như Tô lẽ ra cũng có thể xin được chân rửa bát thuê trong cái nhà hàng nào đó, khổ cái là Tô gầy, 15 tuổi mà có chừng 22 cân rưỡi. Thiếu ăn, thiếu ngủ, thiếu mặc. Tô tặc lưỡi, nghĩ thoáng. Thôi thì cứ đi kiếm ăn để tăng cân rồi kiếm cái nghề sau. Vậy là ban ngày nó lang thang trong thành phố xin ăn, xin được gì thì ăn cái đó. Tối đến thì vạ đâu ngả lưng được thì nó đặt mình xuống. Khi thì trong ghế đá công viên, lúc thì dưới gầm cầu, hay thậm chí là dưới một cái gốc cây vệ đường.
Một năm cuốc bộ về nhà được hai, ba bận. Nhìn đứa em gái 8 tuổi ốm suốt mà nó chẳng lỡ đi. Nhưng ở nhà thì thì cũng chết, đã không kiếm được cái ăn thì chớ lại còn khiến cái mâm cơm vốn chẳng đủ bữa thêm một cái bát. Mẹ nó vẫn khóc rưng rức, bố nó cũng chỉ biết thở dài thườn thượt. Thôi thì bố mẹ nghèo, con lên thành phố mà cũng chẳng có đồng nào cho con gọi là làm tiền đi đường. Gắng sao kiếm được công việc lao động mà có đủ cái cho vào mồm là bố mẹ mừng.
Tô quen với thằng Phát Mặt Sẹo trong một lần đang bới tung mù cái thùng rác cạnh một nhà hàng. Thằng Phát là đứa chuyên bán thuốc phiện cho mấy con nghiện trong thành phố. Tô theo chân thằng Phát tính tháng trên đầu ngón tay cũng xấp xỉ gần 2 ngón. Tô ban đầu làm chân tay sai đưa hàng, chẳng ai có thể nghĩ một thằng gầy gò như nó mà lại đang mang theo thứ hàng chết người nên đã làm hơn tháng ròng mà nó vẫn chưa bị phát hiện. Cuối tháng đó nó gửi về cho gia đình được hơn triệu mà nước mắt ứa ra như suối. Những đồng tiền nó cầm trên tay là những đồng tiền bẩn và cái nghề nó kiếm ra tiền thì chắc chắn khiến người ta dè bỉu. Nhưng Tô mặc, Tô không quan tâm, nó làm gì có cơ hội để chạm tay vào những đồng tiền mà người ta gọi là sạch. Tiền sạch hay bẩn với nó chẳng có ranh giới. Nghèo mà muốn có nhiều tiền sạch chỉ là giấc mộng phù du.
Nó chẳng bao giờ nghĩ mình là một đứa nghiện ma tuý cho đến một ngày Phát Mặt Sẹo đưa cho nó hai gói trắng nhỏ gọi là quà cho thêm sau lần nó đi giao hàng mãi Lai Châu. Ban đầu Tô giãy nảy từ chối , nhưng rồi cũng phải im ỉm nhận khi thằng Phát gắt. Có người nói rằng : Cái tính tò mò thường hay làm hại con người ta hơn là có lợi. Tô ngẫm cũng đúng. Ngày đó cũng vì tò mò muốn nếm thử hương vị của cái chất bột trắng mà bao nhiêu đứa liều chết để có như thế nào nên nó đánh liều rít thử trước tiếng reo hò cổ vũ của những con nghiện và đại ca Phát Mặt Sẹo của nó. Cảm giác lâng lâng, khó tả, đúng là như lạc vào thế giới thần tiên khoái lạc.
Lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai và sẽ đến lần thứ ba thứ tư... dần rà nó thành một đứa nghiện. Một con nghiện ngoài đưa hàng ra thì hễ có cơ hội nó lại triền miên vào hút hít.
Việc nó gặp và đến ở với ông Sáu thì có lẽ là điều may mắn mà thượng đế cứu vớt nó - Tô vẫn luôn nhủ như vậy. Ông Sáu có cuộc đời chông chênh không kém. Vợ ông mất 2 năm trước, ông có 3 đứa con trai. Ngoài 60, phân nửa cuộc đời, ông xách túi ra ngoài kiếm việc làm vì không thể chịu đựng được cái cảnh con trai, con dâu suốt ngày chí choé cãi vã nhau vì chuyện ai sẽ phải nuôi bố. Ông đến xóm chợ này cũng đã ngót bốn tháng.
Vẫn nhớ cái ngày đó ở cái quán nước này, nó và một thằng mấp mé bằng tuổi trong xóm chợ đánh nhau cũng chỉ vì tranh giành nhau cái ghế. Khổ cái là nhà ông Sáu có đúng 4 cái ghế chưa kể cái ghế gẫy vứt xó cửa. Hai thằng đánh nhau nghe chừng hăng lắm, ông Sáu và mọi người trong quán phải hô hoán sẽ báo công an thì Tô mới thả thằng kia ra. Với một thằng nghiện như nó thì điều sợ hơn cả việc trời có sập là nhắc tới công an. Thằng Tô bị đánh cũng đau cái môi bầm dập, hai con mắt tím bầm.
Cuộc đời đúng là như trò chơi và thế giới đúng là tròn. Chẳng thế mà sau vụ đánh nhau với lí do như của mấy thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch ấy, Tô với thằng đó lại là chỗ quen biết. Hai đứa hay lui tới chỗ ông Sáu tán dóc mấy chuyện trên đời dưới biển. Hai thằng ất ương với một ông già biết nhau từ đó.
Mới tháng trước xong, thằng bạn đó của Tô bị công an tóm khi đang chuyển hàng. Ông Sáu nghe tin mà thẫn thờ, cái thằng mặt hiền lành như thế mà hoá ra lại là thằng buôn thuốc phiện. Tô chột dạ, chẳng hiểu do ma xui quỷ khiến gì mà nó lại th
Con nhớ Bố, Và con cũng cảm thấy cuộc đời con như mơ khi được là con của Bố. Cho con và cho một tháng 7 nhiều mưa bão... Con đứng hồi lâu trước cửa hàng bán quần áo nam trên phố nơi mà năm[…]
Truyện ngắn
Hồi tôi còn nhỏ cũng thế, nếu không sợ mẹ đau lòng thì tôi đã không đem đổ cả lũ tượng đất lớn nhỏ mà tôi hì hụi nắn được trong góc vườn. Bắt đầu biết nghịch đất sét, tôi đã mày mò nặn con c[…]
Truyện ngắn
Đức vua đang thủng thỉnh dạo chơi trong vườn thượng uyển, tai lắng nghe chim hót líu lo, mắt ngắm muôn hoa đua nở thì gặp rùa. À rùa, hôm nay đến chơi thăm trẫm đó à? Khỏe không? Dạ cũn[…]
Truyện ngắn
Nắng thèm được như thế, Nắng thèm cái cảm giác được thả mình trong cái thế giới ánh sáng ngập ngụa đó... 7 tuổi, bố Nắng bỏ nhà đi. 9 tuổi, mẹ Nắng thắt cổ tự vẫn. 10 tuổi, ông ngoại bị tai[…]
Truyện ngắn
Có lẽ nó cũng cần trở về tổ ấm thực sự của mình, cái tổ ấm mà ở tuổi mười tám nó vẫn khao khát bay đi. Nửa tháng trước Tết dương lịch, trời vẫn rất lạnh. Cái lạnh của những cơn gió mùa miề[…]
Truyện ngắn
Chợt nghĩ, trên lưng cha, là cả một khoảng trời rộng lớn và vô cùng êm ái. Chỉ cần được cha cõng, sẽ cảm thấy hạnh phúc và yên bình vô biên. Hôm nay, trong quán ăn nhanh, gần chỗ ngồi củ[…]
Truyện Blog
Cuộc sống xa bố từ nhỏ khiến cho con tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ để đương đầu với những khó khăn, không khóc lóc, không yếu đuối trong bất cứ hoàn cảnh nào,luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mắt […]
Truyện ngắn
Tôi tin chắc rằng, việc biến mất khỏi cái thế giới ồn ào này đã từng là mong ước của không ít người. Nhất là khi ở vào tuổi 23, độ tuổi khiến ta chông chênh, hoang mang, lo lắng và liên tục […]
Truyện Blog