
Sinh sau vài phút
Bình chọn: 328
Bình chọn: 328
Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được sinh ra sau tôi... vài phút.
***
Thật đen đủi cho tôi khi có một cô em gái không bao giờ an phận. Nó được sinh ra sau tôi có... vài phút. Vâng, anh em tôi song sinh ạ!
Cuộc sống của tôi không lúc nào được yên ổn khi cô em "tiểu yêu" lớn lên cùng nhau. Chẳng lẽ tôi lại phải bắt chước người xưa mà than rằng: "Trời đã sinh ra ta sao còn sinh ra nó?"
Ngày đầu tiên đi học, nó mè nheo với mẹ: "Con muốn sách đẹp, bút đẹp, thước đẹp, anh Nhân không được có gì đẹp hơn con, mẹ nhé!"
Đúng là đồ con gái, tôi cóc thèm mấy thứ đấy. Tôi chỉ cần máy bay và súng giả thôi. Nhưng Trang đâu bao giờ chịu nhường tôi. Ngày hôm trước tôi cầm điều khiển ô tô lao vù vù vào mấy cuốn vở và chân con bé khiến nó hét ầm lên "Mẹ ơi! Anh Nhân làm bẩn hết sách đẹp của con rồi!" thì ngày hôm sau, nó đã lựa lúc tôi ăn sáng dí khẩu súng nước vào đầu tôi, tinh quái: "Đầu hàng đi, nếu anh còn muốn... sống!"
Tôi thản nhiên ngồi gặm bánh mì, không thèm coi lời nó ra gì. Kết quả là dứt lời 2s, bánh và quần áo tôi ướt sũng, lại còn bị mẹ mắng vì tội làm đổ nước ra nhà. Tôi phóng ánh mắt căm hận sang cô em gái đang ngồi ăn bánh ngoan ngoãn như một con mèo con bên cạnh, mở miệng định thanh minh thì nó đã kéo áo mẹ: "Anh Nhân còn định đổ lỗi cho con nữa đó mẹ!"
Ôi! Tôi điên mất thôi. Nỗi oan này làm sao mà rửa sạch được?!
Trang không giống tôi, dù anh em tôi sinh đôi, tất nhiên. Trang nghịch ngợm và... quái đản. Ngược lại, tôi coi cô em như một thằng con trai để lôi vào bất kì "cuộc chiến" nào. Không phải tôi không biết thỉnh thoảng Trang ngấm ngầm chống đối tôi, nhưng tôi nhún vai: "Đúng là con gái!" Và chỉ ngày hôm sau, Trang đã lại ngồi sau xe, ôm tôi chặt cứng để: "Anh chở em đi học, nhá!"
Giọng Trang trong trẻo, dễ thương như một chú mèo khiến lòng tôi mềm lại. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của anh em tôi.
Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu không có một ngày tôi và Trang cùng lớn.
***
Mười bảy tuổi, Trang cao gần bằng tôi. Tóc ngắn, áo thun, quần jean, giày thể thao, trông cô em tôi như một thằng con trai, hệ quả của những trận bóng đá sai khớp chân và những trận bóng chuyền trẹo cổ tay. Có một điều mà một thằng con trai vô tâm như tôi cũng có lúc hơi suy nghĩ, đó là những đứa con gái tuổi này đã bắt đầu biết kẹp tóc xanh đỏ, váy áo lòe loẹt. Chỉ riêng Trang là không. Tôi coi đấy là một điều hiển nhiên, em gái tôi thì bao giờ mới là... con gái chứ!
Tôi chỉ hơi thắc mắc khi có một ngày mẹ bí mật giấu mấy áo nho nhỏ trong tủ quần áo của Trang. Tối hôm đó, tôi vào phòng và bắt gặp cô em gái đứng trước gương với mái tóc xõa, lấp lánh 2 cái kẹp nhỏ, bộ váy áo màu hồng nhạt, môi ươn ướt và phơn phớt hồng, đôi giày búp bế gắn nơ màu trắng. Tôi nhẹ nhàng tiến đến sát gương, Trang giật mình quay lại. Tôi sững người nhìn cô em.
Trang như một vật – thể – lạ, nó quá... xinh đẹp. Lần đầu tiên tôi biết em gái tôi có đôi mắt đen tuyền của mẹ, cái mũi dọc dừa của bố và nụ cười của... tôi (Chẹp, cứ cho tôi tự an ủi thế đi!). Không hiểu sao bỗng nhiên tôi lại thấy khó chịu. Tôi gắt ầm lên:
- Mày làm cái gì thế hả? – Hỏi xong tôi mới biết mình vừa hỏi một câu hết sức vô lí và... ngớ ngẩn.
- Anh thấy em thế nào? – Trang mỉm cười. (Phù, may mà em gái tôi... hiền.)
- Chả ra làm sao cả. Mày làm ơn cứ quần jean, áo thun đi cho thế giới nó hòa bình.
- Nhưng...
- Không nhưng gì cả! Lát tao vào mà vẫn còn thế này thì... - Tôi quay phắt lại, hậm hực bỏ ra khỏi phòng. Chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại phản ứng... thái quá như thế nữa. Có lẽ tại cảm giác mất mát!
Khi tôi đang ôm máy nghe nhạc yên lặng trên giường thì Trang gõ cửa. Tôi nhắm mắt, trùm chăn giả vờ ngủ. Trang mở khẽ cửa rồi thò đầu vào. Sau một thoáng ngập ngừng, nó bước chân vào, tới bên giường tôi.
- Anh ơi, anh ngủ chưa? – Trang thì thầm. Tôi vẫn gan lì không chịu lên tiếng, chỉ mong nó đi ra. Trang kéo chăn khỏi mặt tôi, nhẹ nhàng gỡ phone ra đặt lên bàn. Rồi không biết nghĩ gì, nó chui vào chăn, kê đầu lên cánh tay tôi, thủ thỉ:
- Anh Nhân, dậy đi! Em biết anh chưa ngủ. Em muốn nói chuyện này!
- Gì? – Tôi mở mắt, càu nhàu, đúng lúc đối diện với ánh mắt long lanh của cô em song sinh nghịch ngợm.
- Em thích một người! – Trang rụt rè thổ lộ. Tôi thở dài thườn thượt. Sao khi biết em gái mình thích một người, tôi lại hụt hẫng thế này nhỉ? Bây giờ thì tôi đã biết nguyên do sự thay đổi đột ngột của Trang. Nó cũng là con gái và đã lớn rồi. Tôi không thể ép em gái mình mãi mãi là... một thằng con trai được.
Trang kể nhiều về Minh, thằng bạn thân của tôi. Trang thích Minh như bao đứa con gái trong trường thích Minh. Đơn giản vì Minh là hot boy, vì Minh chơi bóng rổ giỏi, vì đối vớ
Và thêm một điều khác nữa, ấy là Vược có vợ đủ ba miền Bắc Trung Nam. Từ những đứa bé lẫm chẫm biết đi cho đến người lớn, tất thảy mọi người đều nhận thấy Vược không giống với họ. Vược n[…]
Truyện ngắn
Mây thầm cảm ơn, cuộc sống tuy vất vả nhưng Mây đã có những người thân mà Mây thương yêu nhất như Nội và Lành. Mây gom vội những túm rau sắn cho vào sọt, xách theo bó củi với cái nón mê khó[…]
Truyện ngắn
Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu Brooklyn, ở New York, Mỹ. Cây cầu được xây vào năm 1870 và hoàn thành sau 13 năm, năm 1883. Vào năm 1870, người[…]
Truyện ngắn
Cầm phiếu chuẩn đoán bệnh trên tay, tôi như rơi xuống địa ngục không đáy. Thế giới bây giờ chỉ một màu đen tối. Tôi nhìn người bác sĩ như nhìn một tên đao phủ đã không thương tiếc giáng một […]
Truyện ngắn
Lúc nào mẹ cũng nói mẹ bị bố lừa. Nói theo ngôn ngữ bây giờ thì đây được gọi là tình yêu chớp nhoáng. Hồi ấy bố thật quá cao tay khi quen mẹ chưa được 2 tháng, khi mẹ còn chưa có mặt phòng đ[…]
Truyện ngắn
Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình thâm quầng và khuôn mặt đã xuống sắc nhiều. Chị đã quên không tô một chút son môi cho tươi tắn, mà từ lâu lắm rồi[…]
Truyện ngắn
Em gọi anh là chàng trai của gió. Bởi 1 lý do rất đơn giản . Không phải anh thích gió. Mà anh giống như gió. Nhẹ nhàng lắm ... :> Đông sắp sang. Nhửng cơn mưa cứ dày đặt thêm nửa. Cái lạnh đ[…]
Tâm Sự
Thế là ước nguyện mua tặng cha một bộ áo quần mới của tôi không thành. Tôi ân hận vô cùng. Cha tôi mất đã lâu lắm rồi. Ông mất vào một ngày giữa mùa Đông năm 1983 bởi một cơn bạo bệnh. Đã 2[…]
Truyện ngắn