
Sinh sau vài phút
Bình chọn: 347
Bình chọn: 347
- Anh ủng hộ em nhé!
- Ừ! – Tôi gật đầu, lại lén thở dài.
Ngày hôm sau, tôi thông báo vắn tắt tình trạng của cô em gái cho thằng bạn thân và kết luận:
- Mày mà làm gì khiến em tao buồn thì đừng có trách!
- Mày nói thật đấy à? Thằng em... ý nhầm... cô em song sinh của bọn mình... lại nhầm... của mày đã thay đổi... vì tao?
- Ừ! Nên mày đừng có mà làm nó buồn, tao nhắc lại lần thứ hai rồi đấy!
- Trang xinh thế cơ à? Tao phải gặp em ý ngay mới được! - Cái thằng quỷ này, không hề chú ý đến lời tôi một chút nào, chỉ chăm chăm vào nghe tôi tả Trang thôi. Đúng là đồ háo sắc!
Cuối buổi học, tôi và Minh đến sân bóng chờ Trang. Cô em xuất hiện trong bộ đồ ngày hôm trước, trông nữ tính và xinh kinh khủng.
- Hôm nay trông em như một cô công chúa ấy! – Minh cất giọng ngọt xớt. Tôi đạp mạnh vào chân nó. Đồ đểu! Nó còn dám tán tỉnh em tôi nữa cơ đấy! Minh nhăn nhó, nhưng nó vội lấy lại nụ cười "lừa tình" ngay.
Trang mỉm cười bẽn lẽn.
- Em cảm ơn!
Trang và Minh đi chơi, bỏ tôi trơ trọi lại một mình. Tôi nằm vật ra giữa sân bóng. Giờ thì tôi hiểu cảm giác mất mát ấy là gì rồi. Mười bảy năm. Mười bảy năm tôi đi đâu Trang cũng lẽo đẽo theo sau. Mười bảy năm tôi làm gì, chơi gì Trang cũng bắt chước và đòi cho bằng được. Mười bảy năm Trang đảo tung cuộc sống của tôi lên, làm cho tôi không có ngày nào yên ổn. Cũng là mười bảy năm, tôi quen với sự có mặt của cô em gái bướng bỉnh nhưng dễ thương. Thế rồi đùng một cái, nó lớn, tôi lớn. Nó yêu, tôi không yêu. Kết quả là nó bỏ mặc ông anh này với bộ dạng của một kẻ vừa bị chôm mất món đồ yêu quý nhất, để tung tẩy bên một thằng xa lạ. Xa chứ, lạ chứ, Minh có sống cùng nhà, nằm cùng giường, ăn chung muỗng... với Trang như tôi đâu. Ông trời thật là bất công!
Những ngày sau đó, tôi tránh mặt Trang. Mà hình như con bé cũng chả thèm quan tâm xem ông anh này sống chết thế nào. Sáng, nó được Minh đón đi học. Chiều, Minh chở nó về tận nhà giao cho bố mẹ tôi. Mẹ vui vẻ khi thấy cô con gái cưng nữ tính hơn một chút. Bố cười xòa nói chuyện với thằng Minh cứ như... đúng rồi. Tóm lại, chẳng có ai trong căn nhà này còn biết tới sự tồn tại của tôi. Thật tội nghiệp cái thân mình quá! (Haizzz... từ lúc nào mình biết than thở thế này nhỉ?)
***
- Anh Nhân! Hôm nay anh chở em đi học nhá!
- Sao không đợi thằng Minh qua đón?
- Em thích đi cùng anh cơ! – Trang phụng phịu.
- Thôi đi, ở nhà mà đợi nó, tao không thích đi với một con heo!
Ngoài mặt thì nói thế nhưng trong lòng tôi lại đang huýt sáo. Dở hơi nhỉ? Tôi chở Trang đến trường, nghe cô em líu lo bao nhiêu là chuyện như 17 năm nay vẫn vậy. Tự nhiên thấy trời hôm nay đẹp hơn. Nhưng trời đẹp chẳng bao lâu. Phía trước tôi là thằng Minh đang chở một con bé nào đấy. Tôi bối rối, hóa ra lí do hôm nay Minh không qua chở em gái tôi là thế này đây.
Trước khi Trang nhìn thấy cảnh này, tôi vội rẽ qua một đường khác.
- Sao thế anh?
- Sao cái gì?
- Sao hôm nay anh lại đi đường này, trường mình bên kia cơ mà?
- Thì muốn đi với mày lâu lâu một chút. Dạo này thằng Minh nó bắt cóc mày mất nên cũng hơi nhớ nhớ. Mà hai đứa vẫn... bình thường đấy chứ?
- Dạ! Bình thường ạ! - Tôi nghe trong giọng Trang có cái gì ngập ngừng và buồn man mác. Tự nhiên cũng thấy buồn theo. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, có lúc tôi lại lo lắng cho Trang đến vậy. Tôi định bụng đến trường sẽ hỏi thằng Minh cho ra nhẽ.
Cuối giờ học, tôi bảo Trang đợi, một mình đến sân bóng gặp thằng Minh.
- Này! – Tôi vừa ném quả bóng về phía Minh vừa gọi.
- Gì? – Thằng bạn đón trái bóng, dập lên dập xuống và ném thẳng vào rổ, cú ném ăn 3 điểm.
- Mày với Trang...
- Bọn tao vẫn bình thường!
- Thôi đi, sáng nay mày chở con bé nào đấy? Mày nên nhớ là đừng có làm gì khiến em gái tao phải khóc, nếu không tao không tha mày đâu thẳng quỷ! – Tôi ném quả bóng trúng đầu nó. Thằng bạn đứng lại, xoa xoa đầu rồi nhìn tôi:
- Này, bây giờ tao mới thấy mày thực sự quan tâm đến em gái đấy!
Tôi nhét lại quả bóng vào túi, không thèm để ý đến lời Minh nói. Trang là em gái tôi, em gái tôi đấy và tôi có trách nhiệm bảo vệ nó. Mà từ lúc nào tôi đâm ra lo lắng cho Trang nhiều vậy nhỉ?
***
Một buổi tối, Trang mặc thật đẹp rồi qua phòng tôi.
- Anh Nhân, em muốn đi ăn kem!
- Thì tự đi đi, không thì kêu thằng Minh qua đưa đi! – Tôi vẫn dán chặt mắt vào màn hình máy tính.
- Anh Minh bận rồi! – Giọng Trang ỉu xìu.
- 10' nữa! – Tôi gắt gỏng. Nhưng 10' của tôi kéo dài tới hơn một tiếng, đến khi chơi chán, quay sang bên cạnh thì Trang đã gục đầu xuống bàn ngủ từ lúc nào. Sao
Bố bảo bố hết đau rồi, còn bảo mọi chuyện rồi cũng qua hết, vì thời gian nhiệm màu lắm. Mẹ bắt đầu làm dâu năm 18 tuổi. Gia đình nhà nội thuộc diện khá giả trong làng nhưng mọi tài sản đều[…]
Truyện ngắn
Người Mỹ dạy bài học cô bé Lọ Lem như thế đấy!
Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ. Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.[…]
Truyện ngắn
Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả: Quí vị thử đoán xem l[…]
Truyện ngắn
Con dâu nói : "Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?" Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ă[…]
Truyện ngắn
Yêu thương vẫn giữ âm thầm...!
Đôi khi tuổi trẻ cũng cần có chút gì đó dại khờ, có chút gì đó bồng bột, có chút gì đó ngốc nghếch để đến khi già rồi còn có thứ để mà ngồi ngẫm nghĩ, để mà cười vu vơ về một thời. Một thời […]
Truyện ngắn
Na Lan cùng các thành viên sống sót trốn khỏi căn nhà gỗ ma quái, chạy ra rừng tuyết mênh mang, nào ngờ lại dấn thân vào một nẻo đường còn kinh hoàng gấp bội... Xác treo trong nhà gỗHồn tan[…]
Sách Hay
Anh àh! Một lời hứa cho bốn năm liệu em có thể vững niềm tin bên anh? Chắc có lẽ , khi anh đọc được câu hỏi này. Anh sẽ giận em lắm đúng không?. Vì sao em lại thiếu niềm tin vào tì[…]
Tâm Sự
Và khi nhìn lại những tháng 5 đã qua, anh lại nhớ.... Anh và em đã cùng nhau đi qua mấy cái tháng 5 rồi nhỉ. Tính cả năm nay nữa là đã sắp hết 4 cái tháng 5 rồi đấy. Với anh và cả với em nữ[…]
Truyện Blog
Cầu vồng trong dêm - Mikhail Samarsky
Nếu chỉ đọc sách, có lẽ không ai tin đó là tác phẩm được viết bởi một cậu bé 13 tuổi. Bởi những câu chuyện, những tình tiết, ngôn ngữ được thể hiện trong tác phẩm không khác gì của một người[…]
Sách Hay