Qua đêm giông gió
Bình chọn: 339
Bình chọn: 339
Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình thâm quầng và khuôn mặt đã xuống sắc nhiều. Chị đã quên không tô một chút son môi cho tươi tắn, mà từ lâu lắm rồi chị không có thói quen trang điểm khi ra ngoài. Cũng lâu lắm rồi chị không mua sắm gì cho mình.
***
Khu phố mà vợ chồng chị mới chuyển đến ở khá yên tĩnh. Có lẽ cũng vì điều đó mà khi đến xem ngôi nhà có ban công rực rỡ sắc hoa này chị đã đồng ý mua luôn. Nhà nằm sâu trong hẻm, có một khoảng sân rộng được che mát bởi giàn hoa bìm bìm tím ngát.
Kể cũng lạ, giữa thành phố chen chúc, chật chội này kiếm ra một góc nhỏ có màu sắc của thôn quê như thế thật khiến con người ta cảm động. Lạ hơn nữa là mấy đêm nay nằm trằn trọc chờ chồng đi tiệc tùng về khuya, chị nghe thấy tiếng gà trống báo canh đơn độc vang lên thảng thốt ở nhà kế bên. Một cảm giác bùi ngùi thương nhớ cố hương chảy tràn trong tâm trí chị.
Chị bỗng thấy thương chú gà trống khi một mình cất tiếng gáy đến khản cổ mà vẫn không một tiếng gáy của đồng loại nào đáp lại. Nó cũng giống như việc chị thao thức chờ anh bao đêm dài trong căn phòng lạnh lẽo này mà anh không thèm đếm xỉa. Cảm giác mình đang bị bỏ rơi cứ giày vò tâm can chị.
Chị sinh ra trong một gia đình nghèo ở quê. Học hết cấp III thì xin vào một nhà máy may ở thị xã vừa học việc vừa làm. Cũng tại đây chị gặp và quen anh sau nhiều lần anh về thăm cơ sở sản xuất. Công ty mà chị làm việc là một chi nhánh nhỏ của công ty mẹ đặt trên thành phố do anh làm giám đốc.
Trời phú cho chị nhan sắc hơn người nhất là với đôi mắt lúc nào cũng vời vợi buồn như ẩn giấu nhiều điều thầm kín. Nên sau này khi thành vợ thành chồng, anh thú nhận rằng ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã muốn bao bọc, chở che cho Chị. Chị lúc nào cũng thật bé nhỏ, mỏng manh trong mắt anh, cảm tưởng như nếu anh không nắm chặt thì chị sẽ tan biến như mây khói. Đã có lần chị từng hỏi:
- Sao giữa bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn hẳn em về mọi mặt, anh lại chọn em?
Anh cười bảo:
- Vì ở bên cạnh em, anh cảm thấy bình yên.
Nhờ câu nói ấy nên dù phải vượt qua biết nhiêu khó khăn, cấm cản từ phía gia đình anh mà chị vẫn vững tin vào tình yêu ấy để đến được với nhau. Chị chỉ nghĩ đơn giản một điều anh sẽ bảo vệ khoảng trời bình yên ấy. Bởi vì trước hết bình yên là điều mà anh hay bất cứ người đàn ông nào cũng thật sự cần.
Chị theo anh về làm dâu thành phố, hàng ngày tự vỗ về trái tim mình đừng quá chông chênh giữa nhịp sống nơi này. Chị từng nghĩ chỉ cần có anh bên cạnh thôi là mọi chuyện rồi sẽ ổn.Chị sẽ nhẫn nhịn để làm một người con dâu tốt trong hàng núi ngôn từ đay nghiến cay nghiệt của nhà chồng hàng ngày vẫn dội vào tai chị.
Anh không phải nghe những lời nói đó, anh bận bịu với công việc và những mối mối quan hệ xã giao nhì nhằng mà chị chẳng bao giờ hiểu nổi. Khi anh bước chân ra khỏi bậc cửa cũng đồng nghĩa với việc chị phải lên giây cót tinh thần để tự chiến đấu với sự cô lập trong ngôi nhà giàu có mà lạnh lẽo.
Chị bắt đầu sợ tiếng gõ mõ tụng kinh của mẹ chồng. Chị ám ảnh hương hoa sen vẫn đặt trên bàn thờ phật. Chị hoảng hốt trước những lời tử tế đầu môi che mắt thiên hạ. Chị cảm giác mình đang héo mòn, tan rữa ra từng ngày, từng ngày một...
Khi chị không còn đủ nhẫn nhịn cũng là lúc anh nhìn thấy những vết nứt toang hoác của gia đình. Và cũng là lúc chị nhận ra mình không phải là người quan trọng nhất đối với anh. Thế nên ngay cả khi có mặt anh trong ngôi nhà thì chị vẫn là người bị cô lập bằng hàng mớ luân lý, phép tắc của mẹ chồng.
Đã đến lúc chị cần phải bước chân ra khỏi ngôi nhà. Nếu không rất có thể một ngày nào đó thức dậy vì không thể chịu đừng được mà chị tìm đến cái chết để giải thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Để ổn thỏa mọi việc, anh mua căn nhà nằm trong hẻm yên tĩnh này cho chị. Cũng từ đấy anh như biến thành một người đàn ông hoàn toàn khác.
Ngày của chị bây giờ chỉ vẻn vẹn trong hai chữ "chờ chồng". Chị chờ anh cười với chị một tiếng, nói với chị một câu. Chờ anh đi làm về bên mâm cơm nguội ngắt. Nửa đêm chờ tiếng bước chân anh đi vào phòng rồi nằm quay lưng với chị.
Những phút giây ân ái vợ chồng đã không còn đều đặn, mặn nồng như thể anh đã không còn hào hứng. Nên chị cứ chờ anh của những ngày xưa... Đã có lúc chị nghĩ chẳng mấy chốc mà chị cũng hóa đá vọng phu.
Tiếng gà trống lại gáy dáo dác cả góc phố lúc về đêm. Anh đã ngủ say trong hơi men phả nồng nặc cả căn phòng. Chị nằm quay lại ôm chồng thấy anh cựa mình hất tay chị ra, miệng lẩm bẩm gọi tên một người con gái khác. Chị úp mặt vào lưng chồng cố kìm nén bao thứ cảm xúc rối rắm cứ trực trào lên ứ nghẹn.
Những tiếng gọi lẩm bẩm của anh đánh thức thứ linh cảm rất đàn bà trong chị. Nỗi lo sợ váng vất đâu đó trong ngôi nhà này chị đã cảm thấy từ rất lâu rồi nhưng chưa thể gọi rõ thành tên.
Cái tên người
Chuyện cổ tích dành cho người lớn
Nhưng rất may là vợ tôi đi vắng. Hình như cô ta đi ra chợ từ sáng sớm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi cũng chưa biết tôi định sẽ là người chồng như thế nào. Mọi chuyện đều bắt đầu từ cái[…]
Truyện ngắn
Tình yêu mà, chỉ cần nó làm bản thân mình cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là đủ rồi, thời gian hay bất cứ thứ gì cũng không quan trọng. Tôi và cậu là bạn học cùng nhau từ năm lớp 11. Đáng ra thì[…]
Truyện ngắn
Người phụ nữ thấy vậy bèn thốt lên: "Ông thật là một người cha kiên nhẫn!". Trong công viên, một người phụ nữ đang ngồi gần một người đàn ông trên ghế băng gần sân chơi cho trẻ em. Đó là c[…]
Truyện ngắn
Tỉnh dậy, đôi ba vệt máu trên chiếc ga trắng của khách sạn, cô học trò ngồi lặng lẽ trong góc phòng và trái tim đầy tội lỗi của thầy. Thầy muốn bù đắp cho em tất cả, nhân tình của thầy. Thầ[…]
Truyện ngắn
Dẫu mang tiếng là viết cho bố mẹ nhưng chắc bố mẹ sẽ không được đọc đâu, con cũng không muốn cho bố mẹ thấy con như thế này, thấy con yếu đuối và thiếu bản lĩnh suốt ngày chỉ kêu ca. Nhưng […]
Tâm Sự
Bé Bin ra đời đã giúp cô tỉnh mộng. Cô hiểu đâu là sự cần thiết của một người phụ nữ, không phải cứ nhiều tiền, cứ nhiều người đeo bám đã là hạnh phúc. Với Lam thì hạnh phúc là khi cô đau đớ[…]
Truyện ngắn
Mấy ngày trôi qua cô ấy không nói chuyện và đã nhắn tin tới nói chuyện với 1 cô bạn cùng phòng với tôi nói chuyện gì đó mà tôi không rõ Trong cuộc sống này có rất nhiều điều mà bản thân tô[…]
Tâm Sự
Tiếng đàn ấy luôn phát ra từ cửa sổ tầng hai nơi phòng nhạc. Dành tặng tôi và bạn. 1. Tiếng dương cầm của An luôn bình thản ngân nga, trong căn phòng chật hẹp kín như bưng và hầu như không […]
Truyện ngắn