Chú hề
Bình chọn: 261
Bình chọn: 261
Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, cố mang lại niềm vui cho mọi người.
***
Ngày xửa ngày xưa, có một chú hề làm nghề mua vui cho mọi người. Chú không thể nói chuyện, mà cũng chẳng thể biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt của mình được. Trên mặt chú lúc nào cũng chỉ có nụ cuời vui hạnh phúc - một nụ cười giả tạo mà câu căm ghét. Và mấy ai biết được nỗi cô đơn trong lòng của chú chứ.
Ngày qua ngày, làm trò hề cho thiên hạ, lòng chú nặng trĩu bao nỗi niềm mà hề ta chẳng biết nguyên cớ làm chi. Có lẽ bởi vì chú nhớ người chủ đầu tiên của mình - người mà đã từng nâng niu giữ gìn chú như một người bạn thân từng ấy năm trời, thế mà... .thời gian thay đổi tất cả. Cậu từ bỏ chủ. Ngồi ngẫm nghĩ lại ngày xưa mà lòng cậu bồi hồi xao xuyến.
Thế rồi một ngày kia, ông bụt lại hiện ra như trong bao chuyện cổ tích, rồi ông gặn hỏi bao điều, rồi ông cũng ban cho cậu một điều ước---cậu sẽ đựơc biểu hiện cảm xúc của mình, cậu sẽ được khóc, được cười, được nhìn thẳng vào mắt của người đối diện mà nói rằng: Tôi buồn, tôi vui, tôi mệt mỏi, tôi hạnh phúc...
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như ý chú muốn. Không còn ai đến xem chú diễn cả, họ la lối, quát tháo, họ không thích những giọt nước mắt của chú. Họ không thích nhìn người khác khóc, vì mọi người đều xem nỗi đau của mình là lớn nhất và không ai muốn nghe vấn đề của người khác cả. Và hề cũng vậy. Chú cảm thấy hoang mang, hoảng sợ truớc sự nổi giận của khán giả. Và chú quyết định quay về như ngày xưa - cái ngày mà chú làm trò mua vui cho nguời khác.
Nhưng lạ thay, truớc khi khuôn mặt của hề nở nụ cười giả tạo, bỗng từ đâu một giọt nước mặt tuôn trào và lăn dài rồi đọng lại trên má cuả hề. Và từ đó hề có một khuôn mặt nửa buồn nửa vui. Nhưng không ai thấy đươc giọt nuớc mắt kia của hề - giọt nước mắt mà chính hề cũng lãng quên.
Thế là cuộc sống vẫn tiếp tục, mọi người vẫn cố trốn chạy nỗi buồn của thế giới một nỗi buồn làm con tim đau đớn nỗi buồn của tình yêu nỗi buồn của sự mất mát nỗi buồn của thất vọng .....và giọt nước mắt của hề vẫn tồn đọng trên khuôn mặt của chú hề ta hữu hình mà vô hình...
Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, cố mang lại niềm vui cho mọi người mà đâu biết rằng chính sự lạc quan cuả họ từ từ biến họ thành một chú hề, một chú hề chuyên mua vui cho người khác...rồi từ từ chú hề ấy không còn dám thể hiện niềm vui nỗi buồn thực sự cuả mình nữa...
Và mọi người cũng chỉ còn nhìn thấy vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười cuả chú hề ấy mà người ta quên rằng trên gương mặt ấy có một giọt lệ...
Vị tết của những đứa con xa quê
Tối qua, nghe mẹ kể qua điện thoại rằng nhà mình cũng đang chuẩn bị mọi thứ để đón Tết, nào bánh chưng, nào kẹo, mứt, nào đào, nào mai... con cũng đã thấy Tết đang về, gần lắm. Đồng hồ đang[…]
Truyện ngắn
Có lẽ nó cũng cần trở về tổ ấm thực sự của mình, cái tổ ấm mà ở tuổi mười tám nó vẫn khao khát bay đi. Nửa tháng trước Tết dương lịch, trời vẫn rất lạnh. Cái lạnh của những cơn gió mùa miề[…]
Truyện ngắn
Hôm nay là ngày họp phụ huynh cho Tí, mẹ tất tưởi chạy sang nhà hàng xóm mượn đôi dép lành lặn để mang, tự nhiên Tí thấy xấu hổ quá. Dép mẹ cũ lắm rồi, đứt cả rồi , thế mà chẳng bao giờ mẹ n[…]
Truyện ngắn
Ông già và một chiều giông gió
Lần đầu tiên tôi gặp ông là vào lúc tôi đang lang thang trong một buổi chiều tối đầy gió. Mùa hè ở Hà Nội thật là lạ thường, sáng sớm trời mát và trong lành, buổi trưa thì những tia nắng o[…]
Truyện ngắn
Đã gần một năm, kể từ khi cô nhận ra, mình đang yêu thầm. 11h đêm, cô mở facebook, tìm kiếm một hình ava quen thuộc ở cột bên phải. Hôm ấy, anh onl sớm hơn mọi khi. Và hôm ấy, khác với thườ[…]
Tâm Sự
Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệ[…]
Truyện ngắn
Có một câu chuyện tôi muốn kể cho các em. Các em có thể buồn, nhưng điều này cần thiết. Trước hết tôi xin lỗi khi giấu tất cả các em, Kim không phải là một giáo viên... Dựa trên một tình tiế[…]
Truyện ngắn
Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi màu hồng có nơ mà nơ thì nhất định hình bông hoa. "Có mặc không thì bảo", anh gào lên... Đang say giấc nồng, anh[…]
Truyện ngắn