
Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được
Bình chọn: 266
Bình chọn: 266
"Đôi khi, cuộc đời đặt tờ giấy bạc một tràm đô lên mặt tủ, nhưng mãi đến sau này khi bị nó chơi thì mày mới nhận ra."
***
Vì chia tay với bạn gái mà tôi quay trở lại nhà bố mẹ ở tuổi hai mươi tám.
Vụ chia tay này không có gì quá kịch tính theo kiểu chúng tôi réo chửi tên nhau, sau đó tôi ra đi với cánh cửa đóng sẩm lại sau lưng cùng câu "Cút đi!". Trước đó, tôi đã có vài lán tan vỡ, trong đó có lần cô bạn gái tôi nói, "Cút mẹ anh đi, đổ ngu đần khốn kiếp." Điều đó rất dễ vượt qua; bạn sẽ không thức đêm để hy vọng cô gái gọi bạn là đổ ngu đần khốn kiếp quay lại.
Trên thực tế, các mối quan hệ trước đây của tôi chẳng bao giờ nghiêm túc đến mức đó. Nhưng tôi đã yêu cô gái này ba năm, và tôi chắc chắn rằng chúng tôi hợp nhau và đã nghĩ đến chuyện cưới nhau.
Khi cô ấy quyết định dừng lại, chuyện chẳng có nguyên nhân nào cụ thể cả. Trước đây đã từng có một lý do nhưng giờ đây thì không còn nữa, và chẳng đứa nào mường tượng được nó là cái gì. Vì một lý do nào đó, mối quan hệ của chúng tôi không tiến triển được. Vì vậy, khi tôi chuyển về nhà bố mẹ ở, tôi thực sự suy sụp. Bình thường tôi không thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng bố biết tôi đang buồn.
"Đôi khi, cuộc đời đặt tờ giấy bạc một trăm đô lên mặt tủ, nhưng mãi đến sau này khi bị nó chơi thì mày mới nhận ra," ông vừa nói vừa đặt tay lên vai tôi lúc tôi đang ăn sáng, sau khi về nhà được chừng một tuần.
"Không sao đâu ạ. Bố không cần phải cố gắng làm con vui đâu," tôi đáp.
"Vớ vẩn, bố biết chứ," ông nói. "Nhưng bố nghĩ là bố phải nói điều gì đấy. Nếu không, chỉ cầm mỗi chỗ ngũ cốc ở chỗ con rồi đi thì có vẻ như hơi nhẫn tâm." Ông khẽ cười, hy vọng nhen nhóm chút niềm vui.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy vào lúc sáu giờ rưỡi sáng. Không thể nào ngủ tiếp, tôi loạng choạng bước vào phòng khách với chiếc quần đùi đấm bốc. Bố tôi đang ngồi bên bàn, ăn ngũ cốc và đọc báo.
"Bố dậy từ bao giờ thế?" tôi hỏi.
"Ồ, tao không biết, có lẽ năm giờ. Như thường lệ."
"Chúa ơi, sớm thế. Sao bố lại dậy sớm thế?" tôi hỏi.
"Lúc nào chả thế."
"Nhưng mà tại sao? Bố về hưu rồi. Con không hiểu"
Ông đặt tờ báo xuống.
"Con trai, mày thẩm vấn bố đấy hả? Bố quen dậy sớm rồi, mày muốn cái quái gì ở bố nào?" ông đáp rồi tiếp tục đọc báo.
Vài giây sau, ông lại đặt tờ báo xuống.
''Sao mày dậy sớm thế?"
Tôi trả lời rằng tôi tỉnh giấc và không thể ngủ trở lại được. Ông đứng dậy, bước vào nhà bếp và rót cho tôi một tách cà phê.
"Mày có muốn cho món cứt bò mày thích vào cà phê không?" ông hỏi, tay cầm một cái ca đựng đầy chất lỏng đen sánh.
"Bột kem ư? Có. Cho con bột kem."
Ông đặt cà phê xuống bàn và tiếp tục đọc báo. Tôi tự mình rót một bát ngũ cốc, sau đó chúng tôi ngồi im lặng mấy phút. Đầu óc tôi nhanh chóng tràn ngập những ý nghĩ về cô bạn gái và kỷ niệm tươi đẹp ngày nào, giống như một trường đoạn dở ẹc trong điện ảnh những năm tám mươi, khi nhân vật chính nuối tiếc nhớ lại lúc anh ta cùng người yêu cũ cầm tay nhau đi trên bãi biển, cho chú cún con ăn, vật nhau như hề và ném kem tung tóe.
Tôi chen ngang vào hình ảnh khuôn sáo này bằng cách nói to, "Vầng, con cảm thấy chán nản với tất cả mọi thứ."
"Mày chỉ cần tìm cách vứt nó ra khỏi đầu là ổn," bố nói, gập đôi tờ báo xuống để nhìn tôi
Ông lại giở tờ báo ra và tiếp tục đọc. Khoảng hai mươi giây im lặng trôi qua.
"Con biết, nhưng khó quá. Con muốn nói rằng đồ đạc của con vẫn ở chỗ cô ấy. Con phải làm gì bây giờ? Con vẫn còn một chiếc TV" tôi vừa nói vừa dùng thìa chọc chọc vào bát Grape-Nuts.
"Mẹ cái TV. Bỏ TV đi. Cắt hết liên hệ đi."
"Chiếc TV đấy một ngàn năm trăm đô đấy ạ." - tôi kiên quyết.
"Thế thì đi lấy cái TV bỏ mẹ đấy về" ông nói.
Tôi không rõ là mình đang hy vọng đạt được điều gì từ câu chuyện này, nhưng tôi chẳng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Vì vậy tôi đi tắm, mặc quần áo rồi bắt tay vào thực hiện dự án mới nhất có tên là Maxim.com, mỉa mai thay lại là một bảng mô tả chi tiết về sự khác biệt giữa não nam giới và phụ nữ khi tranh cãi.
Tôi làm một mạch đến mười hai rưỡi thì bố tôi bước vào phòng khách. Ông đeo sẵn chiếc ba lô trên lưng, cho thấy ông đang chuẩn bị đi đầu đó.
"Bố sẽ mời mày ăn trưa, xỏ dép vào rồi đi thôi."
Tôi lê mình khỏi chiếc ghế bành, theo bố ra ngoài, nhảy vào xe và chạy xuống đồi đến địa chỉ ăn trưa ưa thích của tôi, một nhà hàng Italia gần nhà có tên là Pizza Nova. chúng tôi lấy một chiếc bàn bên ngoài trời nắng nhìn ra hàng chục nhóm thuyền buổm và thuyền máy trên cảng San Diego. Cô phục vụ bước đến và mang cho chúng tôi một giỏ bánh tỏi cùng hai ly trà đá. Bố tôi nhấp một ngụm và ngẩng lên nhìn tôi.
"Mày chả biết đếch gì về bố cả."
"ừm, vâng
Nếu bạn không từ bỏ ước mơ, sẽ có một ngày ước mơ thành sự thật. Dù sớm hay muộn! Ngày đầu tiên của năm học, vị giáo sư môn hóa lớp của lớp tôi tự giới thiệu mình với sinh viên trong lớp[…]
Truyện ngắn
Năm tháng các cháu ngoại đều lớn cả sao ngoại lại cứ nhỏ bé hơn vậy ngoại, vẫn lủi thủi ngoài vườn rau, vẫn chăm chút thanh long mùa hoa... Lưng ngoại đã còng rồi. Vốn dĩ nó không còng n[…]
Truyện ngắn
Mẹ nói, khi mẹ đi đến một nơi khác ở rất xa, con hãy tưởng tượng những chú chim bay trên khoảng trời xung quanh con chính là mẹ. Con sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Mẹ nói, đôi cánh của mẹ sẽ[…]
Truyện ngắn
Mấy bữa nó mon men lại gần mẹ, muốn ỉ ôi xin mẹ cho nó thi, rồi lại chùn chân ôm bộ hồ sơ về phòng. Chị nó bảo, bớt mơ mộng đi em, ngày xưa chị cũng như mày, chị biết. Tan học, nó về nhà vớ[…]
Truyện ngắn
Buổi sáng, vợ Bằng Tam hỏi anh ta: Anh Bằng Tam ơi, đêm qua vợ của em trai anh ở trong bệnh viện, anh có biết không? Bằng Tam nói: "Tôi biết rồi, tôi đang muốn đến bệnh viện thăm đây!" An[…]
Truyện ngắn
Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ […]
Truyện ngắn
Hắn đuổi ả ra khỏi nhà. Hình như ả chỉ chờ có vậy. Thật ra nếu không đuổi thì ả cũng đã thu xếp xong để mang con đi khỏi nhà hắn rồi. Hắn đứng nhìn bó bía rồi khẽ chép miệng. Chả là hắn rấ[…]
Truyện ngắn
Hùng đút lá thư vào miệng và nhai ngấu nghiến như thể hắn đang nhai những uất ức đang trào lên trong lòng. Nước mắt hắn trào ra đầm đìa trên khuôn mặt vàng vọt. Hắn luống cuống bới chiếc hộp[…]
Truyện ngắn