
Những điều chưa nói
Bình chọn: 269
Bình chọn: 269
Có một người, tôi không nhớ tên đã nói rằng "Cách bạn có thể vượt qua khó khăn là đi xuyên qua nó". Tôi cảm thấy đúng, và bây giờ tôi quyết định nghe theo những gì người này nói. Tôi sẽ không chạy trốn bản thân nữa, sẽ để lí trí nói lên hết tình cảm của trái tim cho Minh nghe. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, dù được dù không, tôi vẫn sẽ chấp nhận. Tôi nói rồi, tôi giả vờ hay lắm. Có đau thế nào cũng chẳng ai biết đâu.
Tôi hẹn Minh ở dãy hành lang trước lớp, sau giờ tan học, khi tất cả học sinh đã về hết. Đứng trước Minh, và khi chuẩn bị nói ra một điều mà đối với tôi là vô cùng quan trọng, mặt tôi đỏ ửng cả lên. Không biết sao nữa. Ôi chao, tôi chết mất.
"Ê, có gì hông mậy?", Minh thều thều tôi, khi tôi đã đứng một hồi lâu mà vẫn chưa mở miệng. Tôi và Minh thường hay xưng tô mày-tao, chắc là quen miệng rồi. Nhưng nghe hay mà, ngồ ngộ.
"Tao có chuyện muốn nói với mày"
"Chuyện gì?" , Minh vừa nói, đưa tay lên miệng vờ làm động tác sờ râu, mặc dù cằm cậu ấy chẳng có cọng râu lúng phúng nào.
"Tao..Tao nói nhen".
"Ờ thì mày nói đi. Ơ hay, dài dòng, tốn thời gian quá".
"Xí. Có chút xíu làm gì dữ vậy? Làm như mày là người bận rộn lắm không bằng"
"Hứ. Bận. Đương nhiên là tao bận rồi..Bận ăn, bận ngủ, à, bận đá banh nữa chớ"
"Thôi đi, mày lúc nào mà chả ăn, chả ngủ, chả đá banh này kia khác nọ. Vậy mà bỏ thời gian ra cho tao có chút xíu cũng khó khăn nữa"
"Ờ, tao vậy đó. Sao?"
"Thì đáng ghét chớ sao."
"Gì chớ. Abcxyz...bla bla..."
"@#$$%^^&&*(////...."
Haizzz. Nói đến đây thì bạn đã biết chuyện gì xảy ra rồi chứ. Tôi với Minh cãi nhau với một lí do vô cùng lãng. Bao nhiêu thứ chất chứa trong lòng tôi, cần nói ra nhưng chẳng thấy đâu, chỉ là những lời cãi nhau giữa tôi và Minh. Hai đứa tôi bao giờ cũng thế, hễ không gặp thì thôi, nhưng mà gặp thì phải cãi nhau. Không nhiều thì ít. Đáng ghét. Đáng ghét quá cơ. Mặt tôi nóng phừng phực. Tôi giận cậu ấy. Tôi quay đi, chẳng thèm nói ra những gì mình sắp nói nữa. Uổng công tôi đã chuẩn bị tinh thần thế nào. Lúc tôi lườm cậu ấy một cái rồi bước đi, Minh chẳng thèm chạy theo tôi nữa. Chắc là, tôi trong cậu ấy chẳng có chỗ đứng nào gọi là quan trọng cả.
***
Sau cuộc cãi vã hôm ấy, tôi không thèm nhìn mặt Minh nữa. Tôi không giận Minh, chỉ là đang giận bản thân mình. Ngu ngốc. Nếu tôi cứ giữ mãi cái tính khí thất thường này, thì đến một sự cảm mến của một đứa bạn dành cho cũng chẳng có, chứ đừng nói đến sự chú ý và tình cảm của Minh. Mấy đứa con gái khác, lúc thích cậu bạn nào cũng đều ỏng ẹo làm duyên làm dáng, trông bộ e thẹn và ngại ngùng lắm. Tôi cũng thế, nhưng không "bánh bèo" như thế. Tôi chỉ bối rối trước Minh, nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, đối đáp với Minh như một người phản biện tài ba. Cũng vì thế, chẳng ai chịu ai, hễ tôi mà gặp Minh là như chó với mèo.
Minh cũng là kiểu con trai không hề để bụng bất cứ chuyện gì. Nhiều lúc tôi nghĩ, Minh thông minh nhưng cũng có khi đầu óc cậu ấy quá đơn giản. Đơn giản đến nỗi trống rỗng. Nhưng có lẽ, như thế thì tốt. Như chuyện hôm đó, Minh chẳng lấy để bận tâm làm gì. Cậu ấy quên nó ngay, rồi lại tìm đến tôi, chọc tôi chửi như mọi khi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc này tôi chưa muốn nói chuyện với Minh. Chỉ vì tôi chưa đủ dũng cảm. Bao nhiêu dũng cảm của ngày hôm đó đã trôi tuột đi đâu mất rồi. Tôi cần thời gian để lấy lại nó. Minh à, đợi đấy !
***
Giờ chơi, tôi nằm gục trên bàn ngủ. Tiết Lý kinh dị của tôi cuối cùng đã trôi qua một cách an toàn. Mừng húm. Nhưng chưa kịp nhắm đôi mắt lại, tôi đã bị một kẻ đáng ghét nào đó phá đám bằng cách đập vào bàn liên tục. Tôi chẳng nhìn cũng biết kẻ đó là ai. Còn ai nữa ngoài cái gã đáng ghét suốt ngày cãi vả với tôi nhưng cứ làm cho tôi thích. Tôi nhủ bụng sẽ ngồi thẳng dậy, lấy hơi và chửi cho hắn ta một trận ra hồn. Nhưng có lẽ, ý định của tôi đã thất bại. Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ. Đẹp. Minh đang cười, với tôi. Nhìn nụ cười ấy, tôi như mềm nhũn ra. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi hoàn toàn bị động. Minh ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vai một cái thật mạnh như đang vỗ vai vào một thằng bạn chiến hữu nào đó của cậu ấy. Ơ, lẽ nào đối với cậu ấy, tôi như một thằng con trai sao? Haizz.
"Này, nói này. Hôm bữa định nói gì đó. Nói đi?"
"Định nói gì tao quên rồi"
"Mày đang giận tao?"
"Ai biết"
"Con nhỏ này." , vừa nói dứt, cậu ấy gõ lên đầu tôi một cái. Đau điếng. Này ! Tôi là con gái đó nhahhhhhhh.
"Ui cha. Sao mà thích động tay động chân thế hả. Thằng này!"
"Chửi đi. Cứ việc chửi tiếp đi. Tao sẽ không cãi nhau với mày nữa. Nếu cãi nhau với mày thì mày sẽ không nói ra cho tao nghe."
"Cho dù có cãi nhau với mày hay không thì tao cũng sẽ không bao giờ nói ra chuyện đó nữa. Biết-chưa-hả"
"Thôi mà, nói đi. Tao tò mò quá. Có lẽ chuyện này liên quan đến tao, nhỉ?", Minh làm khuôn mặ
Hai hàng hoa trên đồi đẹp như một bức tranh. Em ấy đẹp như một bức tranh. Những bức tranh mang lời nguyền. Chiếc xe bắt đầu lao xuống dốc. Qua khỏi con dốc nầy sẽ đến thị trấn, độ chừng dăm[…]
Truyện ngắn
Có những điều rất đáng quý đáng trân trọng và nó ở rất gần ta. Vậy cớ gì ta không nắm lấy nó nhỉ. Đừng để vuột mất những gì đáng quý ngay bên cạnh mình. 1. Tôi chưa bao giờ để ý tới một ngư[…]
Truyện ngắn
Audio Ôi! Trời sắp sập rồi. Chính mắt tôi trông thấy, chính tai tôi nghe thấy. Một phần bầu trời còn rớt trúng đầu tôi đây này. […]
Truyện ngắn
Hôm sau, nó uống một ly nước, rồi quên đặt chiếc ly vào chỗ cũ, cô em gái của bạn nó đi làm về nhìn thấy, yêu cầu nó... ra khỏi nhà! Thứ Bảy, ngày 07.05.2011 Mẹ kế Mẹ nó vừa mất không lâu, […]
Truyện ngắn
Thế tóm lại, là tại em chứ gì !
Nửa năm nay, hàng trăm lần em chịu đựng, là vì em yêu anh nên em mới chịu đựng,vì yêu anh nên nửa năm nay em luôn chấp nhận. Vậy còn anh, anh cũng yêu em, anh nhỉ, thế anh đã bao giờ vì em m[…]
Tâm Sự
Ngày trước, tôi luôn có suy nghĩ rằng thất bại và thành công là hai thứ đối lập nhau, cũng như đúng và sai không thể nào cùng gán cho một điều gì đó.Đã thất bại nghĩa là không thể nào chạm đ[…]
Truyện ngắn
Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên đường. Tuy trời đã sẩm tối anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế anh lái xe tấp vào lề đậu phía trước […]
Truyện ngắn
Hắn lục lại tờ giấy tìm người. Trong ánh sáng vàng nhạt của chiếc bóng đèn dây tóc duy nhất trong căn phòng, tờ giấy ố vàng dường như càng bạc màu hơn. Chắc nó đã được in lâu lắm rồi. Chừng […]
Truyện ngắn