
Những điều chưa nói
Bình chọn: 261
Bình chọn: 261
Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ. Đẹp. Minh đang cười, với tôi. Nhìn nụ cười ấy, tôi như mềm nhũn ra. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi hoàn toàn bị động.
***
Trong lớp, à không, trong trường, cả ngoài trường nữa, có nhiều, rất nhiều người thích Minh. Tôi biết điều đó. Tôi khá nhạy cảm với những chuyện này, nên chỉ cần quan tâm và để ý đến thái độ, cách cư xử của nhiều người dành cho cậu ấy, tôi cũng rút ra cho mình những suy luận hoàn toàn đúng đắn. Minh là một người có số "đào hoa".
Nhưng thực thì Minh đã có bạn gái. Có lẽ cô ấy xinh, tôi nghe từ Linh, cô bạn thân của tôi, của Minh, kể lại. Tôi chưa gặp mặt cô bạn gái của Minh bao giờ, chỉ biết cô ấy học ở một ngôi trường có tiếng trong thành phố, khuôn mặt dễ nhìn, học lực khá...Bấy nhiêu đấy thôi, cô ấy quy tụ một vài điểm của "con-nhà-người-ta". Minh thì chung tình lắm, chung tình đến nỗi si tình luôn. Minh thương cô bạn kia, chìu chuộng chẳng khác nào cô bạn là một phần thân thể của mình. Đã có lần cả hai giận hờn nhau, cô bạn kia nói lời chia tay. Minh đã khóc, đã khóc rất nhiều và mở lời xin lỗi. Mih bỏ qua sĩ diện của một-thằng-đàn-ông, không muốn vì những sai lầm nhỏ mà đánh mất đi một nửa kia của mình.
À, ờm..Đẹp trai này, vui tính này, học khá này, chung tình này...Minh có phải là mẫu chuẩn của một chàng trai?
Nhưng Minh chẳng phải hoàn hảo thế đâu. Tôi học cùng lớp với Minh, biết rõ những mặt "hạn chế" của cậu ấy là thế nào. Mặc dù rất là thương bạn gái kia, nhưng, với bản chất của một thằng con trai, Minh vẫn thường cùng đám trai trong lớp đưa mắt tăm tia mỗi khi có một bạn nữ nào đó ngang qua, rồi bình luận, rồi hí hửng cười ồ lên. Minh đôi khi cũng hay nói bậy một chút, nhưng nằm trong giới hạn cho phép, với những người bạn với nhau.
Nhưng nãy giờ tôi đã dành quá nhiều đất để nói về Minh, còn bản thân tôi thì sao? À, cũng chẳng có gì để nói. Chỉ có một điều là...
Tôi thích Minh.
Vớ vẩn, đây rõ là một điều vớ vẩn mà. Bản thân tôi sao lại có thể thích cậu ấy được, một con trâu đã tìm được chiếc cọc của mình. Vả lại, cậu ấy có gì đáng để tôi thích chứ. Không, không thể nào, tôi chẳng có lí do gì để thích cậu ấy cả. Tuyệt đối là không.
Thế đấy. Tôi đã khủng hoảng tinh thần đến mức bấn loạn khi biết bản thân mình thích Minh. Là thật, là thật rồi. Những điều tôi phủ nhận tình cảm của tôi, chỉ làm tôi thêm thích cậu ấy thôi. Không giảm, chỉ tăng. Tôi đã cố gắng biến mình trở thành một người tỉnh táo, xác định rõ ràng tình cảm của mình, và thẳng thừng chối bỏ thứ tình cảm mơ hồ không lời đáp này. Nhưng không, tôi đầu hàng trước sự bướng bỉnh của trái tim.
***
Vậy là suốt một quãng thời gian dài, sau đó, tôi phải chấp nhận một điều, là tôi đã thích Minh. Tôi biết là tôi không được phép, nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn cứ thích. Bởi thế, khi rung động trước những thứ ta thích, ta thường có xu hướng trở nên ngây dại, không làm chủ được chính mình nữa rồi. Tôi thích Minh, chẳng ai biết điều đó. Minh cũng chẳng biết. Tôi giả vờ khá hay. Trên lớp, tôi và Minh có tiếp xúc nhiều. Là cậu ấy chủ động tiếp xúc với tôi, bằng những trò đùa không tên của cậu ấy. Khi là chọc tôi để tôi chửi, khi thì bâng quơ nói với tôi một câu gì đó...Nói chung, bằng cách nào đó, tôi và cậu ấy nói chuyện với nhau, à không, không phải nói chuyện, mà là cãi nhau. Một cách đáng yêu.
Có nhiều khi chỉ với một hành động của Minh, bé nhỏ thôi, nhưng cũng làm cho tôi bối rối. Tôi chỉ có thể đáp trả cậu ấy bằng những lời nói vụng về của một người mới bắt đầu chạm ngõ tình yêu. Tôi không ngừng nhớ về cậu ấy, trong từng khoảnh khắc, trong từng giấc ngủ, thản nhiên, hình bóng Minh xuất hiện. Nhưng điều đó không làm tôi vui, mà khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn. Thứ tình cảm này, có tiếp tục lớn thêm nhường nào nữa, cuối cùng cũng chỉ nhận được một kết quả chẳng đâu ra đâu mà thôi. Tôi tập dừng mọi thứ lại, nhưng chẳng được. Lần nữa, tôi chào thua.
"Lúc em hiểu mình yêu anh
Tim em quặng đau
Cũng chỉ vì người đã có riêng khung trời phía trước
Bàn chân chẳng thể bước dẫu đã thấy con đường
Để không một ai trong chúng ta phải khóc..." (*)
Chưa bao giờ từng câu chữ, từng giai điệu của bài hát này lại ăn sâu vào tâm trí tôi đến thế. Lẽ nào, Hamlet Trương đã viết bài hát này tặng tôi, và Phạm Quỳnh Anh thay tôi hát bài hát này, gửi đến Minh. Ôi, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi choáng ngợp và khó thở mỗi khi nhớ về cậu ấy. Tôi muốn thoát ra khỏi tình cảnh hỗn loạn của cảm xúc, càng nhanh
Nguyễn Duy An là người Á Châu đầu tiên đảm nhận chức vụ Senior Vice President National Geographic tổ chức văn hóa khoa học lớn nhất thế giới. Tôi rất ngạc nhiên khi bà thư ký dẫn vị sĩ quan[…]
Truyện ngắn
Con nhớ Bố, Và con cũng cảm thấy cuộc đời con như mơ khi được là con của Bố. Cho con và cho một tháng 7 nhiều mưa bão... Con đứng hồi lâu trước cửa hàng bán quần áo nam trên phố nơi mà năm[…]
Truyện ngắn
Ba từng nói nghề của ba cũng chỉ là cán bộ thôi, ba muốn con gái được người ta yêu quý coi trọng bằng nghề của con. Ngày tôi còn bé gia đình sống ở một huyện miền núi nhỏ thị trấn Thạnh […]
Truyện ngắn
Nó mỉm cười vì mình đã yêu một tình yêu không từng tồn tại, và đã cố trân trọng bảo vệ một tình bạn không hề tôn trọng mình. Trước ngày rời đi, nó lại một lần nữa ngồi uống nước với một cặp[…]
Truyện ngắn
Nếu có một gã trai hư yêu bạn...
Nếu có một gã trai hư yêu bạn... Trai ngoan âm thầm theo đuổi bạn, trai hư tuyên bố sẽ theo đuổi bạn, vì hắn biết làm như thế hắn sẽ được chú ý hơn, và cho mấy gã trai ngoan khiếp vía. Hắn[…]
Truyện Blog
Một đám cưới đẹp nhất là lúc nào? Không phải khi đi xin dâu, đêm tân hôn hay lúc... đếm phong bì. Hóa ra một đám cưới đẹp nhất là khi người ta quyết định sẽ có một đám cưới vào ngày X tháng […]
Truyện Blog
Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy nếp da đồi mồi trên mặt: Nhà mình có nghèo bao giờ đâu con, nhà mình chỉ ít tiền thôi. Có một bến sông đã tắm mát suốt c[…]
Truyện ngắn
Bé Tơn đã học xong mẫu giáo, chỉ còn ít tháng nữa là vào lớp Một. Tên thật bé là Nhân, tên ở nhà mới là Tơn. Mẹ bé đã mất cả đêm mới nghĩ ra cái tên ở nhà đó cho bé. Đặt là Tí là Tèo thì khô[…]
Truyện ngắn
Tình yêu và hàng trăm thứ khác
Tôi đã từng có một tình yêu đẹp, nhưng tôi đã để tình yêu ấy ra đi một cách lặng lẽ, không ồn ào, không níu kéo hay một chút nuối tiếc. Và cho đến mãi tận sau này tôi vẫn không hề cho rằng q[…]
Truyện Blog