
Nhiều năm về sau
Bình chọn: 678
Bình chọn: 678
- Muối! Em nhìn xem chị đưa bạn về chơi với em này.
Nói rồi cô chủ mang Cục Bông đặt vào cái ổ của tôi. Tôi đứng một bên hiếu kì nhìn trái ngó phải Cục Bông. Cục Bông cuối cùng cũng hé ra ba cái cục đen nhỏ nhỏ. À thì...khụ...là đôi mắt và cái mũi của cu cậu đó mà.
- Gâu gâu! (Chào anh)
- Grừ...gâu gâu gâu... (Gọi là bác)
- Gâu gâu! (Chào bác)
- Gâu. (Tốt)
- Muối! Bây giờ nó sẽ là em trai của em. Nó tên là Muỗi nhé!
Cô chủ xoa đầu tôi, mỉm cười bảo.
- Gâu gâu gâu...
Cô chủ à! Muỗi á? Tôi nhìn Cục Bông với ánh mắt thông cảm. Nghe còn ngang hơn cả cái tên Muối của tôi nữa.
- Đừng có bắt nạn Muỗi đấy. Để chị đi lấy sữa cho hai đứa.
Cô chủ đi rồi, tôi đi vào trong ổ lấy cái xương giả ra đặt trước mặt Cục Bông.
- Gâu gâu. (Cho mi đấy)
- Gâu gâu? (Đây là cái gì?)
Cục Bông ngước đôi mắt long lanh lên nhìn tôi.
- Gâu. (Xương giả)
- Gâu gâu? (Là cái gì?)
- Gâu gâu gâu. (Là đồ chơi)
- Gâu gâu gâu? (Đồ chơi là cái gì?)
Hả???? Tôi rất...Haizzz! Thôi được rồi! Nó vẫn còn bé mà! À mà...khoan đã. Nó bé hay lớn vậy nhỉ? Nó to còn gấp rưỡi tôi nữa nhưng tuổi nó nhỏ thì sao?
- Gâu gâu gâu? (Chú mày là giống nào?)
- Gâu. (Samoyed)
- Gâu gâu? (Bao nhiêu tuổi?)
- Gâu. (Hai tháng)
Đúng là nó bé thật! Được rồi! Tuổi nhỏ dễ dạy! Để cho Cục Bông từ từ hiểu chuyện là được.
- Gâu gâu. (Ngoan, chơi đi)
- Gâu... (Bác...)
- Gâu? (Gì?)
- Gâu gâu gâu gâu? (Đồ chơi rốt cuộc là cái gì?)
- _- ||| Tôi quyết định không để ý đến Cục Bông nữa.
***
Bốn năm sau khi cậu chủ đi, cuộc sống của cô chủ vẫn diễn ra bình thường với tôi, với Cục Bông, với bạn thân cô chủ, với gia đình, với bạn bè, với học tập, với thực tập chuẩn bị ra trường,... Hoặc có thể đó chỉ là trong mắt tôi cũng như những người khác.
Đáng lẽ tôi sẽ không nhận ra vì cô chủ thực sự sống quá tốt. Vào một ngày mùa đông lạnh bình thường như bao ngày đông khác, cô chủ ra ngoài từ sớm.
Gần trưa, có tiếng mở cửa, tôi cứ nghĩ là cô chủ về nên cùng Cục Bông chạy ra đón. Nhà tôi có hai lớp cửa, của sắt ở ngoài và cửa gỗ ở trong. Cửa gỗ mở tung nhưng cửa sắt vẫn im lìm, bạn thân cô chủ đứng phía ngoài cửa sắt. Cô chủ có một thói quen vô cùng xấu là rất hay quên khóa cửa gỗ.
- Hai em ở nhà thôi à? Chi đâu nhỉ?
Nghe thì cỏ vẻ là hỏi chúng tôi đấy nhưng thực chất là bạn thân cô chủ đang nói một mình. Bất quá, Cục Bông tuy to gấp bốn lần tôi nhưng lại ngốc không tả được.
- Gâu gâu gâu. (Cô chủ đi học từ sáng rồi)
Cái Cục Bông hâm hấp này, bạn thân cô chủ cũng không hiểu được chú mày nói gì, có thấy mất công không?
Sau đó, bạn thân cô chủ lấy điện thoại ra, có lẽ là gọi cho cô chủ. Mặc dù bạn thân cô chủ không bật loa ngoài nhưng tôi và Cục Bông vẫn nghe rất rõ tiếng cô chủ.
- Alo! Giang à?
- Ừ! Chi này! Hôm nay Hoàng Long về đúng không?
- Về? Tớ đã bảo là cậu ấy sẽ không về đâu mà!
- Sao không? Chi có đi đón nó không?
- Không đi! Không về thì đón làm gì? Tớ đang ở nhà!
- Ở nhà? Không đi đón thật à?
- Vớ vẩn quá! Tớ đang viết bài luận. Thôi nhé!
Tút...tút...
Hả? Ở nhà? Viết bài luận? Nói dối!
Bạn thân cô chủ nhìn xoáy vào trong nhà, ánh mắt ảm đạm, khẽ lắc đầu.
- Ha...viết bài luận à? Đúng là cứng đầu!
Nói rồi bạn thân cô chủ nhìn hai chúng tôi.
- Hôm nay nó không về đâu quá! Chị đi mua đồ ăn cho hai em nhé!
Bạn thân cô chủ dự đoán như thần, đúng là ngày hôm ấy, cô chủ không hề về nhà. Cả ngày, trời mưa không dứt.
- Gâu...(Bác...)
Cục Bông gọi tôi. Tôi quay lại thấy nó đang đứng dưới tờ lịch treo tường.
- Gâu gâu gâu. (Có cái gì tròn tròn kìa)
Nó nhìn nhìn trên tờ lịch. Tôi ngước lên nhìn, một vòng tròn đỏ chói khoanh tròn số 27 trên tờ lịch. Ừm...hôm nay là ngày 27 tháng 12 thì phải.
- Gâu...gâu gâu? (Bác, nó là cái gì?)
- Gâu. (Không biết)
- Gâu? Gâu gâu gâu. (Bác cũng không biết sao? Chắc là cái này rất cao thâm rồi)
Cục Bông cứ nghĩ thứ gì cao thâm đến nỗi tôi cũng không biết thì nó cũng chẳng hiểu được nên nó bỏ đi không thèm quay đầu nhìn tờ lịch nữa. Tôi nhìn tờ lịch đến xuất thần...
Tôi cứ nghĩ cô chủ đã trở lại cuộc sống bình thường rồi. Thì ra, từ ngày 27 tháng 12 bốn năm trước, mọi thứ đã không còn bình thường nữa. Hay nói chính xác là, từ ngày cậu chủ đi, mọi thứ đều trở nên bất thường.
***
Sau 3 năm, cô chủ trở thành một nữ công an, cuộc sống của cô chủ vẫn mang cái vẻ bên ngoài bình thường như thế.
Reng reng reng...
Ô, điện thoại bàn nhà tôi kêu kìa. Cô chủ chạy ra nghe.
- Alo ai đấy?
- Chi à! Là chị!
- Sếp ạ? Chị gọi có việc gì thế?
Ồ, là sếp của cô chủ. Sếp cô chủ cũng hay đến đây chơi, khá thân với cô chủ.
- À...là thế này, em cho chị mượn Muỗi của em một
Ngày hôm qua đã là quá khứ, cứ sống tiếp tục những ngày tháng tiếp theo rồi bạn sẽ thấy rằng tương lai luôn rộng mở và tươi sáng. Bạn luôn có bạn bè và những người thân yêu bên cạnh. Một n[…]
Truyện ngắn
Truyện cổ tích giữa đời thường
Ông Trời luôn có mắt, và những kết thúc sẽ vô cùng có hậu như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.... Trưa hai mươi tám Tết, An thu dọn quần áo, đồ đạc vào va li một cách nhanh chóng. Anh […]
Truyện ngắn
Đi thiệt hả nhỏ? Ừ, cơ hội của tao mà. Chỉ ba tháng thôi rồi tao lại về... Nó chẳng đợi Nga nói hết câu, đùng đùng đứng dậy. Mặc tiếng Nga gọi với theo, nó ào ra lấy xe và đạp một mạch. Cả[…]
Truyện ngắn
Dù sống trong hoàn cảnh không mấy sung sướng như người ta nhưng họ lại hạnh phúc rất nhiều khi họ luôn luôn bên cạnh nhau mỗi lúc khó khăn, chia sẻ buồn vui, nụ cười cũng như nước mắt. Liệu[…]
Truyện ngắn
Kỷ niệm khó quên trong đời CEO Amazon
Giám đốc điều hành Amazon – Jeff Bezos học tại trường đại học Princeton, trong buổi lễ tốt nghiệp vào năm 2010 ở Princeton, ông đã chia sẻ một câu chuyện từ hồi thơ ấu. Bà nội của Bezos – CE[…]
Truyện ngắn
Là đàn ông, khi bạn 21, bạn nên hiểu những điều này. Gia Đình Bạn không có quyền được chọn cách mình sinh ra, nhưng bạn được chọn cách mình lớn lên. Vậy đừng bao giờ oán trách hay đổ lỗi c[…]
Truyện Blog
Vậy mà, một hôm theo lời cha tôi, mẹ dắt cả đám con của mình cùng chồng lên thành phố chơi, thăm người quen của cha. Ở đó, ngay ngày đầu tiên, mẹ tôi đã phải chứng kiến một sự việc hết sức b[…]
Truyện ngắn
From: Con bạn trời đánhTo: Thằng bạn thánh đâm Ai trong chúng ta cũng có một đứa bạn, thân thiệt thân, tốt thiệt tốt tới nỗi ta còn không biết nó là cái gì trong đời ta. Chỉ có thể nhớ rằng[…]
Truyện ngắn