
Ngủ ngon nhé quá khứ!
Bình chọn: 533
Bình chọn: 533
Nó nói trong vẻ ngại ngùng, bởi nó biết nhà anh cũng không có như nhà nó.
- Một bơ thì 4 người ăn sao đủ em? Lấy thêm về mà ăn.
Thế rồi anh bỏ cái búa rìu đang trẻ củi xuống, cầm lấy cái giá như tay nó. Anh vào nhà và lấy gạo cho nó:
Anh nói:
- Anh lấy 2 bơ nhé, mà nhà anh có mắm tép đấy, em mang về ít mà ăn.
- Mắm tép ấy ạ?
Nó thốt lên, đôi mắt sáng quoắc. Chẳng là do mấy hôm nay mẹ nó ốm, nên không đi chợ được, nó và cả nhà ăn đu đủ xào, rồi luộc mấy hôm nay rồi.
Nhưng chợt thựng lại. Nó lại bảo:
- Thôi ạ. E không lấy đâu.
Rồi anh nheo mày lại.
- Còn ngại nữa cơ đấy. Chờ anh chút.
Anh chạy nhanh vào nhà. Nó còn nghe rõ cả tiêng đôi chân trần của anh đạp xuống nền đất cơ mà.
Anh mang ra cho nó một bát con mắm tép. Và dặn nó:
- E về hấp vào nồi cơm rồi hãy ăn nhé.
Nó cười thật tươi:
- Ý thích quá , thích quá. Hôm nay không phải ăn đu đủ nữa rồi.
- Ôi! con bé này..
Nó cười tít mắt cảm ơn anh và chạy về nhà.
....
Nắng! Hôm đó nắng to lắm. Nó thì nấu cơm ở nhà, thi thoảng ngó cổ sang bên nhà anh xem anh đã nghỉ làm chưa, đã chặt củi xong chưa? Rồi lại nói chuyện từ bên này sang bên kia, như kiểu gián điệp ngày xưa nghe lạ lắm.
...
Hôm đó! Nắng!
***
- Linh. Linh ơi dậy đi con. Dậy sang thăm anh Duy đi con .
Đang nằm mơ màng, bổng nhiên nó nghe thấy tiếng bố nó gọi và vỗ vào mông nó.
Nghe loàng thoáng giọng bố nói: Sang thăm anh Duy gì đó, nó liền bật dậy. Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nó cũng chẳng kịp đi dép nữa. Vội vàng túm lấy áo bố sang nhà anh.
Lúc 2h sáng...!
Từ nhà nó nó cũng nghe thấy được tiếng người xôn xao lắm. Họ đang bàn nhau chuyện gì:
- Khổ lắm đi thôi...!
- Đưa nó đi nhanh lên...
- ......
- Thằng Thành gọi xe đi nhanh lên...
Tiếng người thúc dục và hối hả, nó nghe thấy cả tiếng thở mạnh từ lồng ngực nó rồi. Nó chạy nhanh lắm, tự nhiên nó thấy run run điều gì đó.
Chạy sang tới nơi thì... nó nhìn thấy bác Dũng đang cõng anh trên lưng rồi. Anh Duy, đúng anh Duy rồi. Anh như không có chút sức lực nào, nằm nhúi đầu sang một bên, mẹ anh vừa khóc vừa đỡ đầu anh cho anh khỏi ngã. Nó bàng hoàng lắm, chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra nữa. Hai tay nó cứ đan chặt vào nhau.
Nó chỉ biết nhìn họ mang anh đi. Anh Duy chẳng nói gì cả.
Anh nằm im teen lưng bác. Anh không hỏi xem nó sang chơi có việc gì, cũng không hỏi nó ăn mắm tép hồi chiều có ngon không, anh cũng không chạy như ban chiều được. Họ mang anh đi.
Chỉ trong phút chốc, nó đã không còn thấy anh nữa. Không thấy anh nữa. Nó ngồi xụp xuống, bố nó vội vào trong nhà với mấy bác. Nó thấy thế cũng chạy theo. Hai chân nó đi cứ va vào nhau, làm nó suýt ngã xuống đất.
- Cái nhà nó kể ra cũng liều, bảo mang thằng Duy đi khám xem sao thế mà để mãi bây giờ mới ...
Tiếng ông Thắng bên cạnh nhà nói, ông có vẻ tức giận chuyện gì lắm.
- Tôi tưởng bác Dũng mang thằng Duy nó đi chữa lâu rồi chứ, ai ngờ...
- ....
Mọi người cứ nói và xôn xao điều gì, nó nghe chẳng hiểu gì cả. Rồi:
Nghe thấy tiếng bà anh khóc trong nhà và nói vọng ra:
- Khổ lắm, định đưa cháu nó đi mà nhà làm gì có tiền đâu, định để bán con nghé con mới đẻ đưa nó đi. Vậy mà, không biết cháu tôi... L
Tiếng bà vừa nói vừa khóc vọng ra trong nhà.
Cả xóm nó hôm nhà nào đèn điện cũng sáng trưng, người thì ngồi ở đầu cổng, người thì vào trong nhà , họ bàn tán xôn xao chuyện anh Duy.
Nó buồn và lo lắm. Nó cũng chẳng nói nên được lời nào và cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
***
4h sáng! tiếng gà bắt đầu gáy nhưng vẫn chưa nhà nào chịu về, họ thức và đều trong tâm trạng lo lắng.
Anh! bị ung thư não.
...
Ung thư não, ngày đó nó đang còn nhỏ, nó cũng không biết ung thư là gì cả. Nó chỉ nghĩ đơn thuần rằng:
Anh bị cảm do nắng, hôm nay anh trẻ củi cả buổi chiều mà. Nó thầm nghĩ:
- Chắc anh cũng chỉ bị cảm thôi, giống nó hôm trước. Mẹ đi mua thuốc uống là khỏi đó mà.
Nhưng!
Có tiếng người nói xôn xao làm nó như bật khóc.
- Thằng cu Duy nó bị thế lâu rồi, cũng được 2 năm rồi đó. Thấy nhà bảo nó hay bị đau đầu lắm, cứ nhìn nhằng bảo đi khám chữa mấy lần rồi mà có đem đi đâu. Chắc do thiếu tiền.
Lúc đó, người dân quê nó nghèo lắm. Con cái trong nhà ốm chỉ đi mua thuốc nhà thầy lang cho uống. Thế rồi thấy khỏi nên chắc chủ quan.
Anh cũng thế.
Và mãi sau nó mới biết:
Anh hay bị đau đầu lắm, nghe nhà anh bảo anh phải đi mổ hay điều trị gì đó. Nhưng nhà chưa có tiền cho anh đi, cứ khất dần chờ con ghé lớn bán rồi lấy cái cho anh đi. Dạo này bệnh tái phát, nên mắt anh cũng nhìn mờ lắm.
Lúc nó nó thấy giận và ghét nó lắm. Ngày nào cũng chơi với anh mà nó không hề hay biết.
Và nó cũng giận anh nữa. Sao anh không nói ch
Tôi lên 10 tuổi và anh Nick 14 tuổi. Ngày các bà mẹ đã sắp tới. Chúng tôi chuẩn bị mua quà tặng mẹ. Đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi làm việc này. Chúng tôi nghèo nhưng món quà phải c[…]
Truyện ngắn
Nó chẳng biết nó yêu Sài Gòn từ khi nào. Chỉ nhớ tình yêu ấy cứ lớn dần lên cùng nó rồi cùng hòa vào những tình yêu nho nhỏ khác nữa, giống như là pha một bảng màu vậy. Tháng Sáu về mang n[…]
Truyện ngắn
Và sau cùng tuổi trẻ chúng tôi đã làm những gì để chống chọi lại những nỗi cô độc ám ảnh đó! Lúc vừa bước lên xe buýt thì trời đổ mưa tầm tã. Gió rít mạnh từng hồi, khiến cho hàng cây bằng […]
Truyện ngắn
"Chẳng cần Giang phải thay đổi hoàn toàn cách sống của mình, chỉ cần thi thoảng cậu nhìn rộng ra một chút. Và thi thoảng quay lại đây chơi cùng tớ, cho vui!" Tôi quen Tú trong quán kem ruột[…]
Truyện ngắn
Nhưng đó chính là cuộc sống, đó là thăng trầm mà đàn ông nào cũng dẫm phải khi bước vào bể tình. Không có họ, chúng ta mất đi màu sắc, chẳng ganh đua, không còn những chủ đề bàn tán thú vị t[…]
Truyện Blog
Câu hỏi cuối cùng về đề tài hóa học để phân thắng bại. Đúng ngay sở trường của mình tôi hấp tấp đưa ra kết quả và chắc mẩm sẽ dạy cho "thằng nhóc" một bài học. Năm học cuối cấp 2, tôi được […]
Truyện ngắn
Con người, khóc mãi mà được sao? Ông già nhà gần đình Thạnh Phú qua đời, tiếng trống chiều nay báo tin buồn vời vợi trên từng bờ tre, ngọn cỏ. Làng xóm rục rịch kéo lại, làm cuộc tiễn đưa ô[…]
Truyện ngắn
Đang loay hoay với một loạt bài tập chưa biết phải giải quyết thế nào vì toán là môn nó học yếu nhất. Đau đầu quá đi thôi... Điện thoại vang lên báo tin nhắn đến. "Muộn rồi ai còn nhắn tin g[…]
Truyện ngắn