
Mùa hè năm đó
Bình chọn: 343
Bình chọn: 343
Có một vài buổi chiều đẹp trời, An tìm Duy. Đi dạo. Nói vu vơ chuyện trên trời dưới đất. Mái tóc An bỗng dưng đổi khác, mỏng manh và yếu ớt. Duy có ánh mắt vẫn ánh lên sự thông minh và điềm tĩnh – những điều ở An đã từng thu hút Duy. Họ đi bên cạnh nhau, không nói gì. Thỉnh thoảng bàn về kỳ thi căng thẳng phía trước. Giọng nói Duy nhuốm màu lo âu. Duy hỏi vì sao An luôn bình thản. Giọng An trầm khàn:" Đôi lúc An biết mình không giống như bao người khác. An hài lòng với sự cô độc của bản thân. Cuộc đời là của mình, là sống cho mình, chứ không phải cho người khác. Chẳng ai biết nó ngắn hay dài, hoặc ngày mai có tận thế hay không? Chỉ biết sống hết mình cho hiện tại, chơi những bản nhạc An thích, cùng Ân đi ăn kem, dạo phố phường nhận xét về người lạ, hoặc chỉ đơn giản là ngồi bên cửa sổ và nghe tiếng nó cười...là đủ. Cho nên...Duy đừng bao giờ bỏ rơi Ân nhé. Nếu một ngày nào đó An không còn bên cạnh Ân nữa, thì An vẫn yên tâm. Vì còn có Duy"
Ánh mắt An và cơn gió của buổi chiều hôm đó luôn trở lại trong ký ức của Duy sau này. Đến mức, Duy đã từng tin đó buổi chiều hôm đó như một giấc mơ – chưa bao giờ là thật. Từ hai cô gái bé nhỏ ấy, Duy nhận ra thêm nhiều ý nghĩa của cuộc đời, của tuổi trẻ, của sự tự do. Như cái ngày An nhập viện để bước vào cuộc điều trị lớn nhất của mình, Duy đứng nhìn cảnh Ân đang thất thần và buồn bã, đôi bàn tay nhất định không rời khỏi tay An, mặc cho bố mẹ An và bác sĩ năn nỉ đến thế nào. Lòng Duy đau nhói. Giờ thì Ân và Duy đã hiểu, vì lẽ gì An sống khép kín bản thân, vì lẽ gì An giấu nhẹm nỗi niềm thiết tha của mình với Duy vào sâu trong lồng ngực, và dành tất cả mọi điều đẹp đẽ nhất mà nó có cho Ân – người đầu tiên chạy về phía nó và đề nghị đi chung đường, khiến nó cảm thấy cuộc sống này đáng quý biết bao. Ân tự trách chính mình, vì đã quá vô tâm, chỉ biết cười và vui, chẳng bao giờ để ý vì sao tóc An hay rụng nhiều, vì sao mắt An và mẹ An luôn ướt, và vì sao – từ ngày có Duy, Ân viết được nhiều bản nhạc đượm màu vui tươi...Ở phòng chờ bệnh viên, Ân gục đầu lên vai Duy, rì rầm cầu nguyện. Nước mắt thấm ướt áo Duy. Chỉ có thể nói Cảm ơn Duy... Duy thì thầm:" Duy sẽ vì An, và vì chính Duy nữa, luôn là nơi để Ân có thể yên tâm mà tựa vào. Bất kể chuyện gì xảy ra".
An mất vào mùa hè năm đó. Ân giữ đúng lời hứa của mình, thi đậu Đại Học. Có một cái rương gỗ nhỏ trong phòng của An cùng mảnh giấy đính kèm:" Cho Gia Ân. Cho tình bạn chúng ta". Trong đó là một bó hoa khô, một xấp ảnh, một vài cuốn sách cả hai yêu thích, những cuốn vé xem phim và đủ thứ hầm bà lằng không tên khác. Có cả một tập giấy nói chuyện mà cả hai từng say sưa trong giờ học Văn chán ghét. An ngồi lần giở từng tờ, đọc không sót một chữ. Cười một mình mãi không thôi. Tất cả chứa đựng mọi điều tốt đẹp nhất mà Ân từng có: tình bạn, tình yêu, lòng nhiệt thành của tuổi trẻ. Nó ngồi lặng yên bên cửa sổ, nhìn đám lá cây xào xạc ngoài vườn, nỗi buồn vẫn căng đầy nơi lồng ngực. "Đừng bao giờ bắt chúng ta phải lựa chọn. Nếu phải lựa chọn, hãy lựa chọn chính chúng ta, như cái cách Ân luôn chọn An...."
Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một người. Đã làm nên những năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời.
Bụi thời gian đã phủ lên cả một miền ký ức!
Con không nghĩ là một năm sống với một khoảng trống lớn lại trôi nhanh thế, người ta cứ mông lung ngày này qua ngày khác về một khoảng trời xa xăm cả năm trời liền mà không nghĩ mình đã mông[…]
Truyện ngắn
Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước mắt. Sau gần mười tháng mong mỏi chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày cách ngày dự sinh khoảng một tuần, đôi vợ chồng trẻ Quâ[…]
Truyện ngắn
Có 1 ông già sống cô đơn một mình, ngay bên cạnh nhà ông là một khoảng sân rất rộng. Lũ trẻ trong vùng rất hay tụ tập đá bóng ở khoảng sân này. Cứ chiều chiều là chúng hò hét, hô hào đá bóng[…]
Truyện ngắn
Bạn có ở trong bức ảnh của gia đình không? Trong nhiều năm qua, gia đình chúng tôi hay có một thói quen vừa xấu vừa tốt. Thói quen tốt là ở chỗ chúng tôi thường nhét phim vào máy ảnh, chụp […]
Truyện ngắn
Cho em yêu anh, một ngày nữa thôi...
Cho em gần anh thêm một ngày nữa thôi... Rồi em sẽ thả tất cả vào ngọn gió hờ hững, để bên anh chỉ còn là một bờ biển lặng, cho anh đi tìm một chiếc thuyền chở một kho tàng được gọi là "Bình[…]
Tâm Sự
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, 3 năm "quen biết" nhau, chắc anh cũng chẳng nhớ đâu, chỉ là cái đầu "rảnh rỗi" của em nó tự nhớ thôi, chứ em không hề muốn vậy! Lỡ nhớ tới rồi, em ngồi đây[…]
Tâm Sự
Tôi ngồi nghĩ về quyết định của mình! Tôi đã rời bỏ anh, nhanh chóng và với một lí do khá là khó hiểu. Tôi nghĩ mình tìm mọi cách trốn tránh anh, chỉ có vậy tôi mới không cảm thấy áy náy. Tô[…]
Tâm Sự
Chẩm thượng thư - Đường Thất Công Tử
Duyên phận rốt cuộc là thế nào? Đông Hoa Đế Quân năm ấy chỉ là tiện tay cứu nàng.Nhưng từ đó, trong tim nàng, trong mắt nàng chỉ có bóng hình Đế Quân tài hoa anh tuấn. Nàng thân là nữ vư[…]
Sách Hay