Một giờ thăm nuôi
Bình chọn: 588
Bình chọn: 588
- Mẹ kiếp, con người sống với nhau mấy năm trời đã có một mặt con, giờ khốn nạn như vậy hả? - Tôi nói như hét lên!
Thằng đàn ông kia vội vàng quơ lấy quần áo mặc vào, trong khi đó Thủy Tiên kéo tâm chăn che người. Không ai nói được lời nào, ..... Quay sang thấy con dao nằm trên đĩa trái cây Tôi lao vào thằng đàn ông kia như Võ Tòng chỉ một dao phải đâm chết con hổ dữ trong tiếng hét của Vợ tôi. Mũi dao như cắm phập vào bả vai khi thằng đàn ông đó tính vùng lên bỏ chạy. Giờ thì đã như xỉu đi vì hốt hoảng. các căn hộ hàng xóm như thức giấc sau những tiếng hét của Vợ tôi, người đàn bà hư hỏng. Tôi nói như hét lên:
- Con đâu?
- Em .. em đưa nó về ngoại hôm qua.
- Cô đưa con tôi về đó để ăn nằm với cái thằng này hả? Cô mặc đồ vào đi, cô khốn nạn lắm!
Đầu óc tôi lúc này như quay cuồng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Để mặc cho vợ tôi và thằng kia bất tỉnh nằm đó, xuống dắt xe. Tôi không muốn nhìn thấy căn phòng này thêm phút nào nữa, vừa dắt xe ra khỏi cửa.
- Chuyện gì thế cậu Nam?
Mấy người hàng xóm tự nhiên đứng trước cửa phòng tôi đông nghịt.
- Hỏi con đà bà trong nhà đó.
- Cậu đi đâu vậy, Tôi nghe tiếng nhỏ Tiên nó la mà !
Không thèm trả lời, tôi phóng xe thẳng ra đường. Chạy lang thang ngoài phố mà không biết mình đang chạy đi đâu. Phải đi, Tôi không muốn quay trở lại cái tổ không còn ấm áp trên căn gác trọ đó nữa. Chợt nghĩ đến con gái chắc từ hôm mình đi cho đến nay cũng chẳng sung sướng gì khi mà con đàn bà đó chỉ dành thời gian cho thằng tình nhân kia, đã phải đưa con về ngoại để có nhiều thời gian ân ái với tình nhân mà không phải sợ con gái mình nhìn thấy. Tôi vội vàng hướng ra xa lộ hà nội và về thẳng quê nhà, không cần biết lúc này là khuya hay sớm, tôi chỉ muốn gặp con tôi. Tôi phải đưa con gái tôi về Nội sống, sẽ viết giấy li dị. Con gái tôi không thể có người đàn bà như vậy làm mẹ. Cô ta không xứng! đã hơn nửa đêm, Mẹ vợ tôi cũng chẳng hay biết gì. Bà trách:
- Con Tiên thì mấy ngày trước đưa con về đây một mình, hôm nay lại một mình mày đón con nửa đêm. Tụi mày cãi nhau hả?
- Dạ không có chi Mẹ, tụi con chỉ giận nhau.
- Nó đang ngủ, mày để nó ngủ chứ tội nghiệp con Bé mấy ngày cứ hết kêu Ba rồi đòi Mẹ.
- Thôi Mẹ thức nó dậy giúp con, con đưa về bên Nội nó.
- Tao thật không hiểu nổi. Từ trước giờ tao có thấy tụi mày vậy đâu. Chờ tao thức con bé xem nó có dậy không.
Thiên Minh nghe bà ngoại nói có Ba rước thì dậy ngay, khóc như hờn dỗi tôi bỏ nó đi mấy ngày mà không chịu ngủ với nó.
- Ba không thương Thiên Minh, Ba bỏ Thiên Minh.
- Ba về với con rồi đây con gái của ba!
- sao mẹ không về với Ba?
- Thôi, mình về Nội nhé con. Tối nay Ba sẽ ngủ với con gái nhé!
- Dạ. Thiên Minh chào Bà Ngoại!
- Mày coi chạy xe cận thận nha! Mẹ vợ tôi nhắc.
- Dạ con biết ạ.! Con Chào mẹ về.
Đưa con bé về, ngồi trên xe nó nói như không biết mệt. Tôi chỉ biết dỗ dành con và chỉ gật đầu ừ trong những câu hỏi của nó. Tôi không dám chạy nhanh vì đường Bình Giả thời gian này cũng hay có những anh thanh niên đi nhậu về khuya, chạy xe như không mở mắt rồi gây tai nạn. Ngồi trước tôi, Thiên Minh cứ ngoái đầu lại nói chuyện, để khi vào những con hẻm trong. Những con chó sủa ầm lên cả xóm, con này như báo hiệu con kia như thế nào mà khi chúng tôi chưa chạy xe ngang cũng đã nghe tiếng sủa ầm. Khi về đến nhà thì cổng nhà tôi cũng đã khóa, không biết làm cách nào để vào. Nhà tôi cũng có nuôi một con chó Nhật nhưng hình như nó còn nhớ tôi hay sao mà không sủa, ngược lại lại chạy ra ứ ứ dưới chân tôi. Tôi dành lấy điện thoại gọi cho em gái tôi ra mở cổng mà không dám kêu, mà cho dù tôi có gọi lớn thế nào thì người trong nhà cũng không thể nghe được. Từ quảng sân vào nhà tôi dài đã dành, còn phải qua 2 lớp cửa, các cửa phòng thì cũng hơi kín nên sẽ không nghe mà duy chỉ có những nhà hàng xóm nghe mà thôi.! Tôi gọi cho em gái nhưng người mở cổng lại là Mẹ tôi.
- Mi làm cấy chi mà về giờ ni thằng tê? Trời ơi còn cả bé Minh nữa! Mẹ hấn mô?
- Thì mẹ mở cổng đi đã! Răng con kêu con 6 mà mẹ phải ra mở cổng?
- Mẹ cầm chìa khóa, sáng tau dậy sớm đi lễ.
- Dạ con chào nội.
- đây bà bồng con vô cho ba con dắt xe.
Con bé chạy đến bà để bà bề trong khi tôi dắt xe vào nhà, tiện tôi kéo cánh cổng lại. khi cho xe vào nhà mẹ tôi lại hỏi:
- Răng? Con Tiên đi mô mà cha con bay giắt nhau về đây giờ ni?
- Thôi có chi mai nói mẹ à!
- Ừh, thôi mi coi ngủ đi cho khỏe. Bé Minh có muốn ngủ với Bà Nội không? Bà vừa nói với tôi vừa quay sang Thiên Minh hỏi!
- Con ngủ với Ba Nam, Ba Nam nói về Nội Ba nam ngủ với con mà.
-
"Tại sao ông ta lại ngạo mạn thế chứ? Ông ta không thể chờ đợi một vài phút để tôi hỏi về tình trạng của con trai tôi sao?" Cha cậu bé nói hằn học khi nhìn các y bác sĩ còn lại. Một bác sĩ[…]
Truyện ngắn
" Con luyện võ Vovinam vì lòng kiêu hãnh và lòng tự hào về tinh thần bất khuất của dân tộc Việt Nam mình, chớ không phải để đánh lộn đâu!" Trước năm 1975. Cha tôi là thầy giáo, dạy tại một […]
Truyện ngắn
Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt. Không giữ được bình tĩnh, một người đã tát người bạn của […]
Truyện ngắn
Nguyễn Duy An là người Á Châu đầu tiên đảm nhận chức vụ Senior Vice President National Geographic tổ chức văn hóa khoa học lớn nhất thế giới. Tôi rất ngạc nhiên khi bà thư ký dẫn vị sĩ quan[…]
Truyện ngắn
Người ta khổ vì thương không phải cách Yêu sai duyên mà mến chẳng nhằm người... Gặp lại Vân sau 7 năm xa cách. Tôi đã thực sự không nhận ra được cô bạn kiêu kỳ xinh đẹp ngày ấy. Ngày học[…]
Tâm Sự
Cuộc sống giống như bộ phim nhiều tập nhưng có điều đặc biệt là diễn viên chính không bao giờ biết trước được kịch bản. Cũng như em không biết được, em anh và cô ấy, cuối cùng ai mới là của[…]
Tâm Sự
Tình yêu ở phía trước, hạnh phúc ở phía sau
Vừa đẩy cửa, Tiểu Cương đã nhìn thấy một đôi giày cao gót màu hồng. Nhưng mẹ có bao giờ đi giày cao gót đâu nhỉ. Năm 13 tuổi, đang học trên lớp Tiểu Cương phải xin phép cô giáo về sớm vì bị[…]
Truyện ngắn
Tôi vẫn đến những nơi tôi và anh từng cùng nhau tới. Những kỉ niệm của tôi và anh làm sao tôi có thể quên được? Ngày hôm nay...26/07/2013... Đã lâu rồi tôi không còn giữ thói quen viết lác[…]
Tâm Sự