
Mẹ đĩ
Bình chọn: 378
Bình chọn: 378
(BlogRadio.Yn.Lt) "Mẹ ơi! Hôm nay con nghe người ta nói mẹ là ca ve đấy. Mấy nhỏ bạn con cũng nói nhưng con không hiểu, ca ve là gì vậy mẹ?"
***
Trở mình trên giường, tôi bắt đầu cảm giác được cái lạnh như đang vồ lấy, bọc siết da thịt mình. Hình như đêm qua trời mưa lớn thì phải. Mưa đã lén lút trút nước vào lúc tôi lịm đi và chợp mắt. Vậy là tôi lại không thể hoà cùng vào mưa, để tắm cho sạch nỗi buồn đang nhầy nhụa chảy dài khắp người mình. Khổ thật!
Cuộc sống của người cô đơn đôi lúc cũng làm tôi thấy tủi thân hơn. Nhưng tôi là người không muốn quan tâm nhiều đến đàn ông. Hai tiếng "đàn ông" nghe lớn lao và trách nhiệm đó đã mang đến cho tôi không ít những hờn tủi.
Mới mấy tuổi đầu tôi đã bị người ta nhìn bằng ánh mắt soi mói, kinh tởm. Lúc nào người ta cũng coi tôi như nghiệt chủng. Người ta gọi mẹ tôi là ca ve. Lúc đầu tôi chẳng hiểu hai từ đó có nghĩa là gì? Tôi thấy hay hay cũng nhẩm theo thích thú.
- Mẹ ơi! Hôm nay con nghe người ta nói mẹ là ca ve đấy. Mấy nhỏ bạn con cũng nói nhưng con không hiểu, ca ve là gì vậy mẹ?
Đó là câu hỏi đầu tiên năm tôi 5 tuổi. Tôi đâu biết cái ngây thơ của mình đã vô tình quất vào tim mẹ những lằn roi rát bỏng.
Rồi sau đó một thời gian dài tôi không được gặp mẹ. Mẹ gởi tôi về ngoại, năm đó tôi vào lớp một. Tôi nhớ không nhầm thì trong quãng đời đi học, mẹ chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho tôi lần nào.
Tôi không có ba.
***
Lúc nhỏ tôi học bét đến nỗi giữ vị trí khoá sổ. Mỗi lần họp phụ huynh về ngoại lại trút cơn tức giận lên đầu tôi. Có một lần kết quả tệ quá, ngoại lại sẵn có chuyện không vui, chính ngoại cũng buông vào tai tôi những lời lẽ cay cú:
- Mày có ăn học thì đừng để người ta phỉ nhổ. Hay muốn làm đĩ cả lũ hả?
Lúc đó tôi cũng dần ngẫm ra được hai từ " làm đĩ". Mỗi lần nói ra cả bà và mẹ đau đớn như quằn quậy trong vũng bùn sền bẩn của chính mình.
Tôi nghĩ bà ngoại không thương tôi. Tuổi thơ của tôi vui thì ít nhưng bất hạnh thì nhiều, bất hạnh - tôi nghĩ là vậy. Bởi trong kí ức tuổi thơ tôi dường như không có gì để nhớ, không có lấy một người bạn thân. Lúc nào cũng lầm lì, nhìn người ta chơi đùa vui vẻ mà đôi lúc thèm muốn.
Mẹ tháng nào cũng gởi tiền về cho ngoại. Tôi nhớ mẹ lắm, nhưng ngoại chỉ nói, mẹ tôi đi làm rồi ở xa, tôi không thể lên đó được. Mẹ sống một mình chăng? Chắc mẹ sẽ buồn lắm! Cái đầu óc đơn giản của tôi làm sao hình dung rõ nét về công việc của mẹ là gì.
Rồi một buổi chiều, chiều ba mươi tết thì phải. Mẹ về thăm tôi, mẹ mua rất nhiều quà : Áo quần, giày dép và cả một con búp bê biết cười thật to nữa. Mẹ còn mua cho bà ngoại chiếc khăn quàng cổ nhung, chỉ có dịp trọng đại ngoại mới quàng vào. Đột nhiên tôi ghét cái mùi nước hoa đặc khét tỏa ra từ mẹ.
- Pha Lê ngoan, ở nhà nhớ nghe lời ngoại. Ít bữa về mẹ mua quà cho Pha Lê nữa nghen!
Mẹ nói yêu tôi mà tiếng nói đã chan hòa nước mắt.
Có lần mẹ nói, tôi không giống mẹ cũng không giống bà ngoại. Ngoại tôi ngày xưa là hoa khôi trong làng, rồi đến mẹ cũng vậy. Tôi không mặn mà giống mẹ, có lẽ tôi giống người mà tôi thoáng nghĩ là cha. Nhưng cái phổng phao của đứa con gái mới lớn cũng làm người ta chú ý như đón chờ một ca ve con.
Tôi đã khóc và hận tất cả những ai nhìn tôi khinh rẻ. Tôi tự nhủ rồi một ngày sẽ chứng minh cho họ thấy tôi không như thế, tôi trong trắng, sạch sẽ và có thể còn hơn hàng ngàn người với vẻ bề ngoài trong sáng thánh thiện kia.
Tôi vùi đầu vào học, học lấy học để. Trời không phụ lòng người, thành tích học của tôi vượt lên nhanh chóng. Ngày đỗ thủ khoa vào trường chuyên, tôi ngông nghênh trở về, mỗi nụ cười như nhát hét vào tai những người nào từng gọi tôi là đĩ con. Đĩ con thì sao? Liệu có mấy ai bằng một đĩ con như tôi? Tôi hả hê tột cùng.
Hôm đó ngoại nấu toàn món tôi thích để ăn mừng, nhưng lại vắng mẹ. Điều đó làm tôi buồn không chịu nỗi. Chẳng lẽ mẹ sinh tôi ra trên đời rồi quẳng tôi đi? Một ngày quan trọng như thế này mà mẹ cũng không về để hãnh diện cùng tôi? Tôi ghét mẹ!
Ngày tôi vào trường nhập học cũng là ngày mẹ ra đi mãi mãi. Tôi sững sờ khi nghe tin.
Linh cữu được đưa đi trong một buổi chiều xám lặng, tôi đi như một kẻ vô hồn, mắt rát bỏng chỉ chực trào ra máu.
Nhìn người ta hạ huyệt, ngoại tôi chết lịm đi, ngoại đã khóc rất nhiều từ khi ngoại biết mẹ bị bệnh, còn tôi - một đứa con bất hiếu có hay nỗi đau của chính đấng thân sinh mình. Cả ngoại và mẹ đều muốn che giấu, không ai cho tôi biết mẹ mang trong mình căn bệnh quái ác, HIV. Căn bệnh gắn liền với số kiếp của những người như mẹ.
Ai cũng trở về, tôi vẫn ngồi lại trơ một mình trong nghĩa địa, rồi tôi khóc. Cuối cùng tôi cũng có thể khóc, tôi hét, tôi đòi mẹ. Đôi tay sướt máu, tôi cào vào nấm đất còn thơm mùi hương của mẹ. Tôi đòi mẹ phải sống dậy, phải chứng kiến ngày tôi thành công. Tôi chưa làm gì để
Người ta bảo cách tốt nhất để bù đắp cho quá khứ là sống thật tốt cho hiện tại. Điều đó trên lý thuyết và thực tế có giống nhau không? Một buổi chiều giông bão! Chậc Sài Gòn mưa miết thế[…]
Truyện ngắn
Ngày xưa có đôi vợ chồng họ có một cậu con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ. Một hôm họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái. Khi qua một làng đầu tiên họ nghe thấy những […]
Truyện ngắn
Mười năm trước, bạn không bao giờ gặp một nỗi mất mát mang tên "hư ổ cứng". Những năm đó, thỉnh thoảng bạn cũng buồn, mớ ảnh gia đình bị ố vàng đã làm lem luốc vài gương mặt người thân mà b[…]
Truyện ngắn
Ông khách ngà ngà bắt đầu với tay ra tóm lấy tay nó, nó bắt đầu run lên vì sợ hãi. Đây chỉ là một quán lẩu chứ không quá lớn như các nhà hàng và lần đầu tiên nó gặp chuyện thế này, nó run lê[…]
Truyện ngắn
Cuộc gặp gỡ chí mạng - Lưu Tiểu Mị - 2013
Sau một tai nạn giao thông thảm khốc, số phận đã gắn kết hai người vốn xa lạ lại với nhau. Lâm Uyển chứng kiến cái chết của vị hôn phu ngay trong phòng cấp cứu.Còn Trần Kình tìm mọi thủ đoạn[…]
Sách Hay
Hãy dành cho bản thân mình điều ngọt ngào nhất
Một trong những thứ khiến bạn trở nên yếu đuối, đó là chuyện, bạn để ý quá nhiều đến xung quanh. Người có lứa đôi dập dìu trên phố quá nhiều khiến bạn bất an với sự lẻ loi của bản thân. Nhữn[…]
Truyện Blog
Cuộc sống không thể thiếu tình yêu
Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức[…]
Truyện Blog
Đó là lần đầu tiên tôi đợi ở trạm xe và chờ lên xe buýt. Có một chiếc xe tôi thường nhìn thấy, người lái xe là người tôi quen và quý mến. Hẳn rằng tôi sẽ lên chiếc xe mà với tôi nó là que[…]
Truyện Blog