
Lạnh...nhưng mà ngọt ngào
Bình chọn: 325
Bình chọn: 325
Có những điều rất đáng quý đáng trân trọng và nó ở rất gần ta. Vậy cớ gì ta không nắm lấy nó nhỉ. Đừng để vuột mất những gì đáng quý ngay bên cạnh mình.
***
1.
Tôi chưa bao giờ để ý tới một người con gái, kể từ khi Kem bước chân vào lớp tôi. Và cũng từ lúc đó, thi thoảng tôi thường khẽ đưa ánh mắt liếc sang chiếc bàn bên cạnh ấy. Tôi cứ lặp đi lặp lại cái hành động lén lút đó, để rồi nó trở thành một thói quen từ lúc nào không hay.
Kem chuyển tới lớp tôi cũng được hơn một tháng rồi, nhưng điều lạ lùng nhất mà tôi nhận ra ở cậu ấy là: cậu ấy ít khi nói và hầu như chẳng bao giờ cười, khuôn mặt cứ lạnh tanh như băng vậy. Đã có lúc tôi thầm nghĩ, giá mà cậu ấy cười thì chắc trông xinh xắn lắm nhỉ.
Có nhiều điều cũng thay đổi kể từ khi Kem đến. Lũ con trai trong lớp thì lúc nào cũng xăm soi, tăm tia cậu ấy. Đôi lúc có vài đứa chẳng hiểu mắc chứng gì, cứ chăm chăm thể hiện một hành động xuẩn ngốc nào đó, chỉ với một mục đích duy nhất đó là được Kem chú ý tới, nhưng hầu như cậu ấy chẳng bao giờ đoái hoài tới điều đó cả, cứ lạnh tanh như băng vậy.
Tôi cũng không chắc rằng mình nằm ngoài quỹ đạo đó, dĩ nhiên là tôi cũng để ý đến Kem, thậm chí nhiều là đằng khác, nhưng cách tôi để ý thì chỉ là sự lặng im mà thôi, lặng im nghe ngóng, lặng im dõi theo...
Điều đó cũng dễ giải thích thôi! Bởi vì bản thân tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, nếu như không muốn nói là quá- đỗi- bình- thường. Chẳng có gì nổi trội cả, học bình thường, chơi thể thao cũng bình thường nốt
Duy chỉ có một đam mê luôn cháy bỏng trong tôi, đó là vẽ. Lắm lúc tôi thấy nó như một phần trong cuộc sống của mình vây, một phần giúp cho cuộc sống của tôi bớt tẻ nhạt hơn. Tôi hưởng lại niềm đam mê này từ mẹ tôi, vì mẹ là họa sỹ mà. Ngày mẹ tôi ra đi, tôi đã định vứt, bỏ, xóa tất cả những niềm đam mê ấy, vì mỗi khi nhìn thấy chúng tôi lại nhớ tới mẹ. Ba biết chuyện, rồi ba bảo với tôi rằng: " Con biết không? Con rất giống mẹ nó, nên đừng bỏ đi niềm đam mê của mẹ và cả của con nữa". Lúc đó, tôi chẳng nói gì cả, chỉ biết khóc mà thôi!
Tôi nhắc tới chuyện vẽ vời, vì chí ít lúc này có một điều liên quan tới nó. Kể từ khi ánh mắt tôi nhìn thấy Kem, trong những bức tranh của tôi dần xuất hiện những hình ảnh của cậu ấy.
2.
Tôi chưa bao giờ dám bắt chuyện với cậu ấy, lạnh như băng ai mà dám gần chứ. Cho tới khi...
...trong giờ học tiếng anh ngày hôm đó, cái môn học khó tiêu nhất đối với bản thân tôi và vài đứa con trai khác trong lớp. Trong giờ học, chúng tôi luôn im re để không bị chú ý tới, nhưng không hiểu sao hôm đó xui xẻo thế nào, cô giáo lại nổi hứng gọi tôi, Hoàng và Việt lên trả bài, đứa gãi đầu, đứa gãi tai, đứa im như phỗng...Và kết quả chúng tôi được cô giáo giảng giải đạo lý cho một hồi và cô sẽ có cách giải quyết riêng...
Kem là người học giỏi tiếng anh nhất lớp tôi, nên dĩ nhiên theo chỉ đạo của cô giáo thì cậu ấy sẽ là người phụ đạo cho chúng tôi. Tôi liếc nhìn sang Hoàng và Việt thì thấy chúng cười đắc chí lắm, tôi còn loáng thoáng nghe thấy chúng nói với nhau: "Trong cái rủi thì cũng có cái may mày nhỉ?"
...
Chúng tôi qua nhà Kem học vào những buổi chiều thứ bảy, cậu ấy luôn tỏ ra nghiêm khắc nhưng giúp đỡ chúng tôi rất nhiệt tình. Chẳng biết Hoàng và Việt học được những gì, chỉ thấy hai đứa nó cứ chăm chú nhìn Kem giảng bài, thi thoảng buông một câu tán tỉnh vu vơ nào đó. Nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ tập trung vào việc chính của mình.
Những buổi học sau, sau nữa vẫn diễn ra như vậy, chẳng có gì mới mẻ hơn.
Cho tới một buổi chiều, một chiều nắng nhạt thì phải. Khi chúng tôi học xong, Hoàng và Việt vội vã ra về vì chúng nó có hẹn đá bóng thì phải. Tôi thì chẳng vội gì, lặng lẽ thu dọn sách vở, rồi chào Kem, rồi đi ra...
- Này...Khánh!
Cậu ấy gọi tôi sao, tôi ngạc nhiên lắm lắm.
Tôi quay lại, khẽ bối rối
- Tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không?
- Ừm..cậu nói đi
- Cậu biết vẽ đúng không?
- Ừm...một chút
Kem mỉm cười dịu dàng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười. Nắng ngày hôm đó với nụ cười ấy... đều là một.
Cậu ấy nhờ tôi vẽ cho cậu ấy một bức tranh đặc biệt, bức tranh vẽ chân dung mẹ cậu ấy. Khi tôi hỏi mẹ cậu đang ở đâu, thì cậu chỉ im lặng, rồi cậu ấy đưa cho tôi xem một bức ảnh cũ kỹ đã hoen ố, trong bức ảnh là một người thiếu nữ trông rất xinh đẹp.
Thì ra mẹ Kem mất khi sinh ra cậu ấy. Và đương nhiên là Kem chưa bao giờ thấy khuôn mặt mẹ mình ngoài đời, những hình ảnh của mẹ Kem chỉ là qua những câu chuyện của ba. Mẹ tôi cũng mất rồi, nhưng đó là khi tôi đang học lớp 9, ít ra thời gian tôi cũng có nhiều thời gian để gần gũi mẹ hơn Kem, nhiều thời gian để lưu giữ những kỷ niệm. Cậu ấy bất hạnh hơn tôi nhiều.
Tôi cũng phần nào hiểu được những tâm trạng ẩn sâu sau cái vẻ mặt lạnh tanh và ít nói đó.
Rồi tôi cũng vẽ cho Kem một bức tranh, có lẽ là cậu ấy
Đôi vợ chồng mới cưới, đêm tân hôn, vợ giấu đôi giày của mình đi, đợi chồng bỏ giày lên giường liền giẫm vào giày chồng. Chồng nhìn thấy cười "xuỳ, xuỳ" đuổi vợ. Cô dâu mới bảo, mẹ dặn đêm […]
Truyện ngắn
THẾ NÀO LÀ NHỤC QUỐC THỂ? Câu chuyện thứ nhất: Ngày tôi còn là sinh viên, tôi thỉnh thoảng đưa các bác giám đốc Hàn Quốc đi tour Hà Nội sau khi kết thúc công việc. Mới đi làm được chưa l[…]
Truyện ngắn
Người ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờ những điều đó thôi không còn là "quá khứ" để người ta không cần phải buồn đau nữa? Nó còn nhớ rất rõ, những buổi […]
Truyện ngắn
Đi bên Nghiêm, chị chỉ dám nở những nụ cười vừa phải, vì còn bận giữ ý của vợ một trưởng phòng thành đạt. Đi bên Quân, chị cười khanh khách, kiểu cười chị ngỡ đã mất từ thời sinh viên. Chị […]
Truyện ngắn
Tôi phải bảo vệ tình yêu của mình như thế nào?
Người ta bảo: "Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên", thế mà mẹ tôi ép tôi nhiều quá. Tôi gần 30 tuổi mà chưa có một cô bạn gái nào có thể ở bên tôi quá 6 tháng. Nhà tôi thì chẳng giàu có gì cho cam[…]
Tâm Sự
Chong chóng, sự dịu dàng, và chuyến tàu đêm
"Khi em đã thành người lớn, trên bầu trời xanh kia, máy bay giấy trắng liệu vẫn còn chở những ước mơ?Khi em đã thành người lớn, trên mặt đất, đoá hoa vô danh đã nở tàn héo liệu vẫn còn kể đư[…]
Truyện ngắn
Kết hôn có gì thú vị? Chẳng có gì thú vị! Vì thế Quan Tiểu Yến mới quyết định...kết hôn trước để tránh khỏi những buổi xem mắt nhàm chán. Xin đừng nhầm, là kết – hôn – giả thôi! Kết hôn có […]
Sách Hay
Porsche, Lamborghini hai cửa hay Mercedes mui trần?
Đôi khi, cũng nên nhìn xe để biết, đàn ông, ngoài giàu có hoặc được bố mẹ chiều quá đà ra, đã thực sự vượt qua được giai đoạn dậy thì quan điểm sống hay chưa, đã trở thành... đàn ông đích th[…]
Truyện Blog
Gửi người yêu mới của người yêu cũ
Đã 9 tháng kể từ ngày nó đá chị ra khỏi cuộc đời nó để sà vào lòng em. Nhanh chưa? Chị đã chờ mãi cái ngày này... Ngày nó ngoảnh lại tìm chị, hối hận và xin tha thứ. Ồ! Nó muốn xin lỗi. N[…]
Tâm Sự