Kể với anh về thiên thần của em
Bình chọn: 262
Bình chọn: 262
Anh thương yêu!
Anh luôn hỏi tại sao em lại chọn anh mà không phải ai khác để làm người yêu và có thể sẽ là người chồng trong tương lai của mình? Em chưa bao giờ trả lời anh, không phải vì em không thể trả lời mà vì câu trả lời rất dài, nó là câu chuyện về tuổi thơ vất vả, nó cũng là câu chuyện về người anh thiên thần của em, một thiên thần mà em đã thấy lại một cách sống động qua anh.
Anh biết không? Mỗi lần trời mưa to là em không ngủ được,mưa to mà có sấm chớp thế này em lại nhớ tới những ngày tháng cũ, những ngày thơ ấu bên cạnh anh trai em. Anh có biết vì sao không? Bởi vì mái nhà em bị dột, mỗi lần mưa là nước mưa rơi đầy xuống giường anh Hiếu ướt đẫm, và em lại gọi anh ấy dậy sang ngủ chung với em. Em đã lớn lên trong căn nhà dột nước mưa đó cùng người anh trai làm nghề chạm trổ của mình. Anh trai em phải nghỉ học khi vừa hết lớp 7, anh ấy nghỉ học một cách tự nguyện vì thương mẹ phải nuôi 3 anh em đi học cùng lúc, anh ấy nghỉ học vì muốn em được đi học tiếp, em là niềm tự hào của anh ấy với bạn bè, với tất cả mọi người trên thế giới này.
Chúng em có một tuổi thơ thật sự rất dữ dội, thật thiếu thốn về cả vật chất lẫn tình cảm, tình cảm của người thân và của cả những người hàng xóm. Chúng em không được ai thương hại, không được ai quan tâm hay cho bất kì thứ gì. Bọn em đi học lúc nào cũng phải đi bộ, không được ăn sáng, rất ít khi đóng tiền học đúng thời gian quy định. Em còn nhớ khi em không có tiền đóng học cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của em đã nói với em rằng nhà trường đã tạo điều kiện cho em, thưởng sách hàng năm cho em vì lí do học sinh nghèo vượt khó thế mà em và gia đình lại không biết đường mà đóng tiền học, làm mất thi đua của lớp, ý thức kém và vv… những lí do để hạ thấp danh dự của em trước bạn bè chỉ vì 80 nghìn tiền học phí.
Em đã khóc và về nói với mẹ và anh Hiếu, nhưng lúc nào cũng chỉ anh Hiếu là lắng nghe và an ủi em, còn Mẹ quá bận rộn với những lo toan của cuộc sống nên chỉ biết quay lại trách móc cô giáo quá đáng, Mẹ không biết rằng đối với những đứa học sinh tiểu học thì cô giáo là một vị Thánh đáng sợ, lúc nào cũng có thể phạt, có thể mắng , có thể khiến chúng khiếp sợ, không dám trái ý và luôn tin rằng những gì các cô nói là sự thật. Chỉ mình anh Hiếu là biết điều đó.
Anh có biết không? Trong lòng em anh Hiếu là một thiên thần, một người cha, một người thầy, một người anh và một người bạn tốt nhất trên đời. Khi bố mất, Mẹ phải đi làm xa để có thể lo cho cuộc sống của chúng em thì anh Hiếu đã phải làm thay công việc của Mẹ là chăm đứa em út là em lúc bấy giờ mới lên 8. Từ tắm giặt, cơm nước, học hành, mà anh ấy chỉ hơn em có 4 tuổi, một đứa trẻ 12 chăm một đứa lên 8 quả thực rất khó khăn nhất là em lại luôn đau ốm , không đủ sức làm việc gì dù nhỏ như việc quét nhà, thậm chí lúc ấy em còn không biết cầm đũa gắp thức ăn…
Anh biết không? Anh trai em chưa bao giờ được sống một ngày đầy đủ, một ngày hạnh phúc, một ngày thôi phải nghĩ về em, về gia đình. Anh ấy lúc nào cũng phải cố gắng hết mình, lúc nào cũng phải cố sức để bao bọc lấy em, anh ấy không thích cho em nhận đồ của người khác dù là nhỏ nhất, anh ấy sợ người khác coi thường gia đình em, anh ấy sợ em bị người khác lợi dụng. Có lần , cô em nhờ em đi mua đá mà anh ấy đã gọi em về , cấm em lần sau không được đi nữa, anh sợ em bị ốm, anh ấy bảo dù có đói khát cũng phải ở nhà, không được để ai coi thường và không muốn em bị lợi dụng làm kẻ sai vặt cho người ta. Em đã học tất cả sự tự trọng từ anh ấy, học làm người phải đàng hoàng, thẳng thắn từ anh ấy, mà anh ấy thì chẳng được ai dạy, chẳng được học từ bất kì người nào, thời bấy giờ em thấy những người nghèo thường sống rất hèn hạ, chụp giật… nhưng anh trai em thì lúc nào cũng sáng như viên ngọc không tì vết, một viên ngọc vô giá, một viên ngọc mà khi mất đi rồi em vẫn còn nhớ in hằn trong trí óc, trong sâu thẳm tim mình.
Anh biết không? Ngày nhỏ ba anh em em luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt, vì bố em mất sớm, bố mất khi em lên 4, anh Hiếu lên 8 và anh cả mới 11 tuổi. Ngày ấy những đứa trẻ mồ côi bố thật khổ, chúng em dường như là đại diện cho những nỗi khổ ấy, chúng em bị đánh, bị chửi rủa mỗi khi làm người khác phật ý, người ta ngứa mắt, người ta bực mình vì chuyện gì đó mà chúng em lỡ đi ngang qua thì thật là một ngày đen đủi. Những đứa trẻ hàng xóm có một thú vui là bắt nạt em, vì em bé nhất trong ba anh em, vì em yếu ớt nên nếu có bị đánh em cũng không thể đánh trả mà chỉ biết khóc gọi Mẹ, gọi anh Hiếu. Và lúc nào cũng là anh Hiếu chạy ra giành giật em với những đứa trẻ hung dữ kia, anh ấy là thiên thần của em, của riêng em mà thôi, và anh ấy luôn xuất hiện những lúc em cần, những lúc em sợ hãi hay tuyệt vọng…
Em vẫn còn nhớ như in ngày em lên 3, hôm ấy bố mẹ vắng nhà, em và anh Hiếu bị nhốt ở trong nhà, em ốm, em khóc gọi mẹ , em nôn ra và sốt hầm hập thì anh
Đôi khi, người ta hay chạy theo hạnh phúc xa xôi mà không biết rằng. Được sống và có một trái tim biết yêu thương đã là một món quà vô cùng quý giá. Bởi có những người, dù rất muốn, họ cũng […]
Truyện ngắn
Ở cái tuổi mười sáu, có lẽ cô bé nào cũng từng có một giấc mơ cổ tích của riêng mình. Chính mình, trong giấc mơ sẽ là một nàng công chúa ngủ trong rừng, xinh đẹp với một chiếc váy trắng muốt[…]
Truyện ngắn
Bố dạy con gái tập xe máy... Mạnh vào! Vào số! Ga lên! Ngày...tháng...năm.... Bố dạy con gái tập xe máy... Mạnh vào! Vào số! Ga lên! Bố ngồi đằng sau, nói nhát gừng như ra lệnh. Con gái l[…]
Truyện ngắn
Thú thực là tôi không mê xem bóng đá như bọn con trai, dù thi thoảng cũng vẫn cùng hội bạn đá vài trận... Bạn ấy thường chê tôi không phải con trai. Viết cho mùa World Cup... Cả khu phố đón[…]
Truyện ngắn
Ông già và một chiều giông gió
Lần đầu tiên tôi gặp ông là vào lúc tôi đang lang thang trong một buổi chiều tối đầy gió. Mùa hè ở Hà Nội thật là lạ thường, sáng sớm trời mát và trong lành, buổi trưa thì những tia nắng o[…]
Truyện ngắn
Xuyên suốt mạch truyện là những cảm xúc nông nổi của của cô nàng Cự Giải tinh nghịch, dễ thương đang và tiếp tục lớn. “Vì anh …nghiện em rồi!” là tuyển tập truyện ngắn của tác giả trẻ Shino[…]
Sách Hay
Khoa chết một cách lãng nhách. Đấy là tôi cứ nói như vậy thôi. Với tôi, đứa nào tự tử thì đứa ấy là đứa đáng chết. Chính xác là đáng bị gọi là chết một cách lãng nhách. Chẳng có lý do nào […]
Truyện ngắn
Tôi không biết nữa, tôi đã vô cùng gay gắt với anh, tôi đã mắng chửi anh như một kẻ tồi tệ. Rồi anh bảo: "Nếu em không tha thứ được cho anh vậy thì a đành buông". Tôi thờ thẫn trong tiếng t[…]
Tâm Sự
Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị. Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Mỗi lần được bạn bè, họ hàng giới thiệu bạn gái, anh lại đây đẩy chối từ. Anh đã góa vợ […]
Truyện ngắn