
Hôm nay là một ngày đẹp trời
Bình chọn: 316
Bình chọn: 316
- Đi đâu mà ăn mặc như thế vậy Linh?
Linh ngẩng lên và thấy tôi. Tôi nhận ra mắt cậu ấy đỏ, mấy giọt nước mưa đầy lên mặt liền lấy khăn mùi xoa đưa cho Linh rồi ngồi xuống. Chẳng quan tâm đến việc mình đang mặc váy, Linh ngồi bệt xuống nền xi măng. Cơn mưa cuối mùa hạ phập phồng chưa kịp ngớt. Tôi bỏ mũ xuống ngồi cùng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi thấy Linh đang có chuyện, có chuyện người ta mới dễ mở lòng ra hơn
- Đi đâu á? Đi phỏng vấn xin việc, Linh hếch cái mũi, nhưng mà trượt chỏng vó lên rồi.
Linh bắt đầu kể, phàn nàn, rên rỉ, càu nhàu với đủ loại tông giọng khác nhau. Linh khác Miên ở chỗ ấy, lúc không thấy Miên nói gì tức là cậu ấy đang gặp chuyện không vui còn Linh gặp vấn đề gì thì cứ phải nói là kêu thấu tận trời.
- Thôi, coi như rút kinh nghiệm- Linh hạ câu như đúng rồi quên phắt mình vừa là cái đứa vừa rên rỉ than thân trách phận mấy phút trước
- Ừ. Rút kinh nghiệm lần thứ mấy thế
- Nhiều quá mình không muốn đếm. Có lẽ mình phải cải thiện điểm trên trường. Giá mình cố gắng hơn. Giờ thì mình sợ rồi, mình sợ thất nghiệp, sợ ăn bám gia đình, Vân ạ.
Tôi không nghĩ việc cải thiện điểm trên trường sẽ giúp được Linh, nó chỉ là một trong những giải pháp loay hoay trong một đống bùng nhùng: được tốt nghiệp, có thể thất nghiệp, thật là tội nghiệp thôi.
Linh ngó sang tôi, rồi rút quyển Rừng Na uy tôi đang đọc dở ra.
- Mình sợ đọc cuốn này nhất, Linh ngồi lật lại từng trang sách, sợ cái buốn tỉ tê kéo dài chồng chất trong nó. Sợ cái chán nản kéo dìm con người xuống. Con người phải tiến lên, chỉ người chết mới dừng ở tuổi 17.
Linh bỗng nín bặt, chắc sợ lỡ lời.
- Mình gặp Miên vào năm kia, khi mình mới vào trường, người chặn đường, dụ dỗ đến nhà trọ của nhà cậu ấy là Miên...
Ít nhất với tôi đó vẫn là hình ảnh đẹp đẽ nhất, khi nắng tán trên ô cửa, mình vẫn còn hăm hở sau kỳ thi đại học, chưa biết bị kéo giật mồi chài là gì, đã bị cô nhóc lớp dưới, còn mặc nguyên cái áo đồng phục trắng tinh tỉ tê PR cho nhà trọ mới xây của bà mẹ. Miên có nụ cười đẹp, tóc luôn buộc cao và hay nghiêng đầu. Miên đúng mẫu người con gái mà tôi thích: nhẹ nhàng, đằm tính không nói nhiều, không vòi vĩnh lôi thôi. Nhưng Miên không có thói quen chia sẻ với bất kì ai điều gì.
Năm cuối cấp, có lần Miên lúng túng gọi điện nhờ tôi đến trường với tư cách anh trai cho việc bị ghi sổ đầu bài. Nói chung không có việc gì nặng nề, đại loại nói chuyện trong giờ nhưng cô giáo nói thêm là Miên hay bị đau đầu. Tôi chưa bao giờ nghe thấy Miên nói về việc này cả.
- Đau đầu thì phải đi khám chứ Miên? Tôi gõ đầu.
- Em sợ mẹ lo.
- Có mà không nói mới khiến người khác lo đấy. Về nói luôn với mama tổng quản, không thì có gì nói với anh cũng được, nghe chưa nhóc?
Đến tận bây giờ, tôi không dám chắc Miên có nói việc đó với mẹ không.
Miên chết do tử tự. Hôm đó trời mưa tầm tã, mọi người gọi cửa phòng Miên mãi không thấy thưa, Miên đi tự lúc nào rồi, lá thư cuối cùng đặt gần cửa sổ quá, gió và mưa đâm ra nhòe hết. Bạn bè nói dạo này trên lớp thấy Miên thi thoảng gục xuống khóc, đó lại là thời gian mà tôi thấy Miên cười ở nhà nhiều nhất. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Miên, không ai cả kể cả tôi.
Mưa ngớt một đoạn, chúng tôi lội nước về. Đường cống thoát nước của Hà Nội ngày càng tệ hại, như một bà vợ già, mưa một lát là ùn ùn nước mắt, về là mọi người trong xóm trọ đã sẵn sàng rổ rá cho mùa cá mới. Linh xắn tay kéo tôi nhập hội. Tôi theo Linh, cả người tôi lập tức ướt nhẹp nhưng mà vui, thôi, số ở chỗ lụt thì phải biết tìm niềm vui chỗ lụt chứ biết thế nào. Chúng tôi nói cười ầm ĩ, bác chủ nhà trọ hết ra càu nhàu, vào lại càu nhàu. Linh cười xòa ôm lấy bác:
- U, u lấy con nào để tí nữa chúng con bắt cho u nấu riêu... khao bọn con..
Mọi người cũng xúm vào.
- Mua rượu u đi. Cái Linh hôm nay trượt phỏng vấn.
- Thịt vịt giải đen u đê.
Hôm Miên mất, tất cả mọi người cũng đều ướt như thế này. Những con mắt dáo dác, khuôn mặt tò mò của hàng xóm qua ô cửa sổ, bác chủ trọ bế con gái bác hớt hải chạy đi, tiếng người gọi cấp cứu. Tôi nhớ mắt Miên nhắm nghiền, nhớ bức thư cuối cùng ướt nhẹp trên chiếc bàn. Miên đã có sự lựa chọn của riêng mình.
"Cộp"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Linh khi lướt nhìn qua cái lọ thuốc . Linh nhún vai:
- Thuốc ngủ có chứa thành phần gây nghiện, suýt nữa cả lọ vào bụng mình khi mình trượt đại học.
- Rồi sao?
- Khi chia tay người yêu lần thứ nhất, suýt nữa lại. Nhưng lại nghĩ: thôi chưa cần, để dành đã.
Linh lạnh ngồi bó gối, tôi với cái áo khoác ngoài cho cậu. Tôi nói như một lời giải thích:
- Lúc Miên lấy cái đĩa CD, hôm sau mình lục tìm mọi chỗ nhưng không thấy chiếc đĩa đâu nữa - Tôi lúc lắc cái lọ- Mà lúc nào cậu nghĩ là cần đến nó thế?
- Mình chưa biết - Linh nghiêng đầu - Chưa thấy lúc nào thấ
Ông khách ngà ngà bắt đầu với tay ra tóm lấy tay nó, nó bắt đầu run lên vì sợ hãi. Đây chỉ là một quán lẩu chứ không quá lớn như các nhà hàng và lần đầu tiên nó gặp chuyện thế này, nó run lê[…]
Truyện ngắn
"Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấpquả trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt tí nào bố ạ." […]
Truyện ngắn
Hối hận bao giờ cũng là muộn màng
Suốt cuộc đời họ đã yêu nhau, nhưng cả hai đều nhút nhát và sợ hãi cho đến cuối đời để rồi họ vĩnh viễn không có nhau! Năm học lớp 10. Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạ[…]
Truyện ngắn
Không, vấn đề là ở đấy người đàn ông kia lập tức quát lên Vợ tôi đang ở nhà. Người mà tôi đi cùng là bạn gái tôi. Cho nên tôi cần phải nhanh lên thôi. Đưa trả con gà đây! Một buổi sáng đ[…]
Truyện ngắn
Cậu ấy vẫn hỏi cái câu cũ rích năm xưa "mẫu con trai cậu thích là gì?" và tôi cũng thành thật khai báo "mình không biết". Tôi luôn ganh tỵ với người khác những người có thể cười[…]
Truyện ngắn
Này em cô gái 20. Đừng buồn đừng suy nghĩ ưu tư gì nữa. Tuổi trẻ có là bao nhiêu,cuộc sống này ngắn ngủi lắm. Đời người duy nhất có một lần 20 thôi. Đừng sống hoài sống phí. Này em cô […]
Tâm Sự
Điện thoại của chị vẫn tiếp tục nhấp nháy "Hai người đã vào khách sạn rồi. Chị có muốn tới hay không?" Chị đi thật chậm về phía bến đò. Chiều chập choạng. Mẹ vẫn nói giờ này là giờ của các[…]
Truyện ngắn
Đàn ông lên núi để có thể đứng núi này trông núi nọ. Đàn ông thường thích đứng núi này trông núi nọ và không nên trách đàn ông về điều đó. Đàn ông thường không giấu giếm quan hệ của mình vớ[…]
Truyện Blog