Hôm nay là một ngày đẹp trời
Bình chọn: 291
Bình chọn: 291
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Tôi gặp Linh lần đầu tiên là lúc tình nguyện ở nghĩa trang nhân ngày 27- 7.
Chẳng chút ấn tượng.
***
Đang thu dọn đồ thì Nam bỗng gỡ cái tai nghe của tôi ra:
- Lần trước mày bảo là chỗ trọ của mày còn phòng đúng không?
- Ừ.
- May quá, con bạn tao đang cần tìm chỗ trọ mới. Mày đưa nó đi được không Vân?
- Ừ, xem thế nào đã....
Tôi nghĩ là cái giọng dửng dưng của mình khiến nó đủ hiểu mà thấy ngại cái yêu cầu vớ vẩn ấy nhưng Nam đã quay ngay sang bảo với nhỏ bạn:
- Linh, mày theo cậu này đến chỗ trọ mới nhé.
Phòng Linh ở gần chỗ nhà bà chủ trọ nhất. Phòng mà chẳng đứa nào muốn ở bởi chẳng ai muốn gần chuyên viên super soi ấy làm gì. Thi thoảng tôi gặp LInh, chào nhau vào câu rồi vội đi.
Một sáng nhẹ của tháng 9, Linh bỗng hớt hải đứng trước mặt tôi:
- Ông có xe máy ?
- Ừ, tôi ngẩng đầu lên.
- Chở Linh đi học được không Vân? Tôi đi muộn, ĐI MUỘN.
Không cần hét lên cũng đủ thấy mặt Linh tái mét đi.
- Ừ rồi. Ai dạy thế?
- Thấy ám khói nhất khoa. Sau thầy là tự biết đường mà đi về.
Tôi đưa Linh đến trường rồi về luôn. Linh chạy vội, kịp nói với một câu:
- Cảm ơn Vân nhé. Tối, tôi sang hậu tạ.
- Không cần đâu.
Tôi nói với nhưng chắc là Linh không nghe thấy. Tối cô ấy vẫn đến:
- Mình đã bảo không cần mà..
- Mình muốn sang thôi- Tôi chưa kịp nói gì thì Linh ngồi luôn xuống giường.
" Vô duyên y như cậu Nam vậy", tôi nghĩ bụng và cắm đầu lại vào bài kinh tế lượng.
- Hôm nay vẫn vào muộn đấy, Vân ạ.
- À, thế phải học lại môn đấy à?
- Học lại cái gì, Linh cười toe: "Em bị tai nạn trên đường nên bị trễ học" thế là được vào thôi. Cảm ơn nhé.
Tôi nhác nhìn Linh, không quá xinh, cũng lạ để khiến giảng viên mủi lòng.
Linh có dáng vẻ trẻ con, nhẹ nhàng với cái mũi hếch.
- Sao cậu không đóng cửa sổ vào? Linh đột ngột hỏi tôi.
Tôi quay lại nhìn, gió lạnh đầu mùa đang tràn về.
- Lạnh à Linh?
- Ừ, lạnh.
- Thói quen, thông cảm nhé.
Linh hắt xì, co ro lại, đưa tay lên mũi:
- Thế tối nào ông cũng để cửa thế này à?
- Ừ, trừ hôm mưa.
- Kể cả mùa đông á, eo ơi, lạnh dễ ốm với ho lắm. Thói quen không tốt lắm đâu.
- Cửa phía nam, không lạnh lắm đâu- Tôi khó chịu không muốn nói thêm.
- Nhưng lạnh là dễ nằm mơ mà nằm mơ dễ thấy ma lắm đấy docơ thể bị lạnh thì cũng dễ khiến não liên tưởng tới nghĩa địa. Mà sao cậu có thói quen kì quặc thế? Cậu sợ không gian hẹp à? Chỉ đơn thuần là thích thôi à?
Tôi lặng thinh, ngẩng đầu lên.
....
- Không phải - Thấy Linh định về, tôi buột miệng nói- Có lần Miên vào phòng tôi, cậu ấy trèo vào từ cửa sổ. Tôi định hỏi là tại sao cậu ấy lại phải vào bằng lối ấy mới nhớ ra là vì cửa chính mình đóng mất rồi. Mà hơn nữa tính Miên vẫn quái thế, có hỏi tại sao thì Miên chỉ cười, đưa tay lên miệng khẽ suỵt một cái, cậu ấy ngâm nga một bài hát mà cậu ấy thích. Tôi biết cậu ấy muốn gì nên cứ để cậu ấy mở tủ lấy cái đĩa nhạc của mình. Cậu ấy thích nó đến nỗi vẫn dọa tôi là sẽ lấy trộm nó nếu tôi không cho cậu ấy mượn.Và cậu ấy thật tới mức tôi không thể nghĩ lúc đó cậu ấy đã chết rồi.
Giọng điệu của tôi khó nghe cũng giống như việc khó khăn khi nói ra điều này. Linh hiểu ngay:
- Ra thế, có vẻ mình hơi tò mò ..
- Không phải là hơi mà là quá.
- Thế sao cậu vẫn kể chuyện này với mình?
- Những người hay tò mò như cậu nếu không biết được điều gì xảy ra thì hay suy diễn và nói linh tinh lắm. Thà cứ để cho biết có khi lại chẳng có tin đồn vớ vẩn nào.
Tôi biết là Linh cáu, cậu ấy nắm lấy cánh tay của tôi, giật quay người tôi lại, cả khuôn mặt tôi lọt thỏm trong con ngươi của Linh. Có một cú quật mạnh. Mắt Linh tròn, có một màu huyền diệu lạ lùng. Cậu ấy nhấn giọng xuống.
- Này, mình không phải là loại người đi bép xép thế đâu hơn nữa, chuyện của Miên mình cũng chẳng lạ gì, chỉ là muốn cậu chia sẻ thôi. Mọi người bảo cậu là kẻ khó gần nhất xóm trọ này đấy, mình thấy họ nói đúng thật.
...
Tôi vu vơ nghệch vài nét vẽ lên vở. Chưa kịp định hình đã thấy mấy nét nghệch ngoạc ra hình đôi mắt. Không phải mắt Miên, mắt Miên tròn và trong hơn, ai đó nói, con gái 20 không thể còn đôi mắt trong được như thế nữa, đôi mắt này đặc như cà phê phin, đậm hơn và đen hơn và cũng dễ cuốn hút người khác hơn.
Trời chuyển màu mây và bắt đầu mưa. Tôi thu dọn đồ rồi đi về. Linh vẫn giận tôi ghê, trời con gái, đã không biết mà cứ thích xen chuyện người khác, xen không được lại sưng cái mặt lên.
Tôi trú mưa ở một cái hiên nhà bỏ hoang. Mưa càng lúc càng to, tôi nhìn đống giấy má sau lưng rồi tôi tặc lưỡi kéo cái mũ áo lên đầu định chạy về thì có người khác chạy vào. Phủ
Mười năm qua đi, tôi mới hiểu hết những gì thầy muốn nhắn. Có những điều không hay nhưng không thể thay đổi bằng sự giận dữ. Tình yêu thương và sự sáng tạo mới là thứ giúp bạn thay đổi mình,[…]
Truyện ngắn
Đừng bao giờ quên mỉm cười con nhé
Con ạ, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, nên con đừng bất ngờ hay gục ngã trước những khó khăn tầm thường, nhỏ nhặt. Không phải đến giờ con mới biết thế nào là khó khăn, mà con đã […]
Truyện ngắn
Em nói với anh: "Hôm nay quét cầu thang, suýt chút nữa thì em ngã". Cứ ngỡ rằng anh sẽ an ủi em rằng: "Em yêu, phải cẩn thận một chút chứ!". Nhưng anh lại nói: "Em quét chậm thì sẽ chẳng có […]
Truyện ngắn
Lạnh quá! An xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi xuýt xoa. Tớ không chịu nổi nữa rồi, lạnh khủng khiếp Tiếp theo đến lượt Linh lên tiếng. Thế thì cậu khoác cái áo này vào, tớ không thấy […]
Truyện ngắn
Thư gửi bố mẹ của con!! Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt thế mà con gái đã xa nhà được một năm rồi. Một năm qua có biết bao nhiêu cảm xúc. Cuộc sống xa nhà đã dạy con nhiều thứ. Con bi[…]
Tâm Sự
Chúng ta thường nói yêu một người là phải yêu ưu điểm và chấp nhận khuyết điểm của người ấy. Hai chữ "chấp nhận" nghe thật là hết cách. Nhưng chỉ "chấp nhận" thôi chưa đủ, chúng ta còn phải[…]
Truyện Blog
Số phận con người phải chăng đã được định sẵn từ trước?
Có thể nhìn ra, có thể chứng kiến sự việc trước sau 80 năm, có hai người khác nhau đều nhờ một cuốn sách mà đăng khoa bảng, tuổi thọ và lộc vận đều có thể nhìn ra, như vậy số mệnh con người […]
Truyện ngắn
Khi gặp một người, anh sẽ coi trọng người đó bởi những gì anh ta mặc, hay những gì anh ta làm? Lốp xe ôtô của tôi bị một cái đinh chọc thủng trên một con đường vắng vẻ vùng nông thôn, khi t[…]
Truyện ngắn