Hoa nở đường về
Bình chọn: 289
Bình chọn: 289
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Không biết kể từ khi nào mà cô biết đi giày cao gót, cô diện những đôi gót nhọn hoắt chỉ để lộ những ngón chân thon dài nổi bật trong màu sắc họa tiết vẽ móng nghệ thuật. Khi mà, ở nơi quê nhà ấy những vết rạn nứt nẻ đến toét máu trên đôi bàn chân thô gầy của mẹ càng xuất hiện nhiều và cứa sâu hơn...
***
Mơ là người dân tộc Dao, cô mồ côi cha từ nhỏ. Quê cô là vùng biên cương cực Bắc của tổ quốc Lũng Cú Hà Giang, cách thủ đô Hà Nội khoảng 500km đường bộ. Quãng đường không phải ngắn, nhưng cũng chưa thật sự đủ dài vậy mà đã gần một năm nay không thấy đứa con Sà Phìn về với bản. Kể từ ngày nhận được tờ giấy báo nhập học dát vàng, dát bạc của trường đại học quốc gia Hà Nội, người con gái ưu tú vùng cao đã rời ngôi bản nhỏ Sà Phìn tạm xa cao nguyên đá Đồng Văn để xuống với thủ đô nơi phồn hoa đô hội, trong muôn ngàn lời khen không ngớt của dân bản trong những giọt nước mắt hạnh phúc và tự hào của người mẹ góa.
Đến với thủ đô, những ngày đầu tiên, những tuần đầu tiên, những tháng đầu tiên thật khó khăn và vất vả đối với một cô gái thôn quê. Tất cả với cô đều thật lạ lẫm, có những lúc cô thấy mình lạc lõng. Đã rất nhiều cuộc điện thoại gọi mẹ đòi về giữa đêm khuya, bao đêm nghẹn ngào trong tiếng khóc nấc nỗi nhớ quê khắc khoải quặn thắt trong tim. Cô nhớ mẹ nhiều lắm, cô chỉ muốn được về bên mẹ, về với những đồng ruộng bậc thang nối đuôi nhau tít tắp, những thung ngô đang bước vào mùa thu hoạch, về để mỗi sáng dậy được hít thở bầu không khí trong lành và tinh khiết được chắt lọc trong hơi sương của núi rừng đại ngàn. Cô không muốn ở đây, nơi ồn ào và đông đúc này. Mẹ cô đến cô, dì, chú, bác trong nhà phải thay nhau gọi điện động viên, rồi dần dần cô mới ngoan ngoãn nhận lời tiếp tục ở lại học tập.
Nhưng người ta nói đúng, ở đâu rồi cũng sẽ quen đó! Thật vậy, rồi cô cũng bắt nhịp được cùng với cuộc sống, cảnh sắc, con người đất hà thành và thích ứng cũng thật nhanh. Cô bắt đầu có thêm rất nhiều bạn có nhiều người cũng đến từ những miền xa xôi như cô vậy, họ học ở nhiều lĩnh vực, ngành nghề khác nhau, từ khi có thêm người bầu bạn nỗi nhớ quê trong cô cũng vơi bớt phần nào.
Vào những buổi cuối tuần, cô tạm cất đi những trang giáo trình đang đợi đọc cùng đám bạn trong phòng đi dạo quanh bờ hồ thật vui. Tiếp đó là những buổi đi ăn đêm, lúc đầu chỉ loanh quoanh bên những vỉa hè cạnh trường rồi sau đến những góc phố vắng xa xa cũng chính vì vậy mà thời gian cô gọi điện về cho mẹ chẳng còn được nhiều như trước. Càng ngày, trông cô càng thêm đẹp và nổi bật. Mái tóc dài đen mượt được thay bằng mái tóc xoăn xù mì, màu nâu đỏ. Không biết kể từ khi nào mà cô biết đi giày cao gót, cô diện những đôi gót nhọn hoắt chỉ để lộ những ngón chân thon dài nổi bật trong màu sắc họa tiết vẽ móng nghệ thuật. Khi mà, ở nơi quê nhà ấy những vết rạn nứt nẻ đến toét máu trên đôi bàn chân thô gầy của mẹ càng xuất hiện nhiều và cứa sâu hơn. Cô biết cùng bạn lung tăng dạo bước trên phố, đi lựa mua những bộ đồ bày bán đẹp và đắt tiền trong shop, cô nào có hay mẹ ở nhà đã phải mặc đi mặc lại những bộ quần áo sờn rách phải chắp vá nhiều lần.
Và cứ thế, thời gian lặng lẽ đi qua những cuộc gọi về cho mẹ càng hiếm hoi và ngắn ngủi, đó chỉ là những cuộc gọi xin tiền, những khoản tiền không tên. Hết tiền thì gọi xin, cũng như bao người bạn của cô vẫn thường làm dường như cô coi đó là công việc hiển nhiên và tất yếu. Càng ngày cô như càng lún sâu vào cuộc sống đua đòi ăn chơi, cô đang trượt dài trên con đường học hành.
Cuối tuần đến, như bình thường sẽ là đi ăn đi chơi. Nhưng lần này, các cậu ấm cô chiêu đất Hà Thành họ quyết định "đổi gió". Địa điểm họ sẽ dừng chân là Đồng Mô, một rì sọt cách thủ đô Hà Nội gần 40 km về phía Tây. Họ đi bằng hai taxi, do xuất phát hơi muộn nên khi đến nơi đã gần trưa họ thuê hai phòng cao cấp của khách sạn ăn uống, ngủ nghỉ dành sức cho cuộc chơi buổi chiều. Tối đến, họ dắt nhau đi thưởng thức những món đặc sản của rì sọt tiếp đó họ kéo nhau đi hát rồi đi uống. Trên bàn, những thứ rượu lạ và đủ màu sắc khác nhau. Có lẽ, đây là lần đầu tiên Mơ uống những thứ rượu xa xỉ này, nên chỉ với mấy li nhỏ đã ngà ngà say. Cảm thấy không còn đủ sức ở lại tiếp tục được với cuộc chơi, cô lặng lẽ bỏ về khách sạn trèo lên chiếc gường êm ái như nhung và thiếp đi khi nào không rõ. Sáng tỉnh dậy đã hơi muộn, đưa mắt nhìn quanh phòng đều vắng bóng, cô gọi trong tiếng ngái ngủ Lan Anh ơi..! không thấy trả lời rồi cô gọi tiếp Cẩm Tiên.. căn phòng vẫn lặng im. Cô rời khỏi gường bước vào nhà tắm, ngó phòng vệ sinh ra phòng khách cũng chẳng thấy dấu tích một ai cả. Cô tiến lại phía gường ngủ, cầm chiếc điện thoại đang để trên tấm ga trải gường trắng muốt tay cô lướt nhanh trên màn hình điện thoại những thao tác quen thuộc và trông thật điêu luyện.
- Chúng mày đang ở đâu vậy? - Cô hỏi
- Bọn tao về rồi đ
"Kẻ mạnh là kẻ làm được những gì mình thích, kẻ yếu là kẻ chỉ làm được những gì họ được cho phép làm". Ừ, bất hạnh thay, tôi là một kẻ yếu. Hic! Tôi có một bà chị, chính xác là hai, nhưng c[…]
Truyện ngắn
Bình thường à! Chúc cậu may mắn!
Đừng bao giờ rời xa tôi nhé! Hứa nhé! Tôi với cậu cùng sống cuộc đời bình thường sáng đi tối về, cùng chăm cái vườn cây, cùng nuôi hai đứa con nên người, lúc về già thì bế cháu nữa là xong n[…]
Truyện ngắn
Căn nhà nhỏ bé nằm trong hốc của con hẻm nhỏ, cửa nhà luôn đóng im ỉm, đôi khi thấy hay hắt vài giọt sáng qua khe cửa. Lũ trẻ trong xóm không bao giờ dám bén mảng đến đây, ngược lại chúng t[…]
Truyện ngắn
Lần ngồi tù thứ tư Miền đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã đếm nếu ra tù đúng hạn thì anh đã bước sang tuổi bốn mươi, anh không thể sống thế này mãi, anh muốn thay đổi nhưng không biết phải bắt đ[…]
Truyện ngắn
Bạn có yêu thương ai đó không?
Audio Trên đường về nhà hôm qua, tôi bật đài trên xe ô tô để nghe bản tin Chicago. Tôi nhận ra ngay rằng giọng của phát ngôn viên nghe rất buồn. Một vụ tai nạn máy bay đã xảy ra ở phía bắc […]
Truyện Blog
Audio Chúng ta luôn tin rằng tất cả những điều xấu trong cuộc sống sẽ xảy ra với người khác, chứ không bao giờ xảy ra với chúng ta cả. […]
Truyện Blog
London thì nhiều lời đồn đại... Họ đồn anh là kẻ đã giết chết vị hôn thê. Và nàng theo dõi anh, vì tò mò. Họ đồn nàng sẽ ngã vào vòng tay hoàng tử Nga. Và anh theo dõi nàng, vì vận mệnh quốc[…]
Sách Hay
Audio Huy nè? Dì ghẻ có ghẻ thật không ? Thảo ngu quá! Môi đỏ, mắt xanh, da trắng, trẻ đẹp và hoàn toàn chả có tí ghẻ nào! Sao cậu biết? Mình có dì ghẻ mà! Bữa nào nhỏ đến nhà, mình chỉ […]
Truyện ngắn