Hoa nở đường về
Bình chọn: 290
Bình chọn: 290
- Sao không gọi tao dậy đi cùng? - Cô hỏi giọng vẻ hơi giận dỗi
- Xị! có mấy đồng bạc lẻ mà đòi đi cùng hội này á? Nghĩ mình là ai đó cưng!
Và bên này chỉ còn nghe những tiếng tút... tút ...tút... tút...kéo dài. Sao tự nhiên chúng nó nói lạ thế nhỉ? Khoáng nghĩ trong đầu, vừa nghĩ cô vừa mở ví kiểm tra lại tiền. "Trời ơi! Tiền đâu hết cả rồi? Tiền! Tiền! Tiền...hơn bảy triệu mẹ vừa gửi hôm qua để cô đóng học phí và ăn uống trong tháng này đã biến mất!" Giờ trong ví chỉ còn sót vài đồng lẻ có lẽ gom cả lại đủ mua mẩu bánh mì chay.
Lúc này máu cô như đã dồn hết lên má và trên trán cô những giọt mồ hôi lấm tấm, như môt tia chớp cô chộp nhanh chiếc điện thoại đang để trên tấm nệm êm tay cô lướt nhanh bàn phím và cô gọi, dòng tên cùng những số quen thuộc hiện lên màn hình nhưng đáp lại những cuộc gọi của cô luôn là giọng một người khác-tổng đài viettel. Cô quỳ sụp xuống trên nền gạch đá hoa lạnh, cổ họng đắng nghẹn răng cô đã cắn chặt môi cô tự khi nào cô đau đớn nhận ra "mình đã bị lừa dối, bị lợi dụng suốt thời gian qua mà không hề hay biết". Họ chơi với cô chỉ vì tiền mà thôi!
Rồi cô rời khỏi khách sạn những bước đi rệu rã. Những đồng bạc rẻ sót lại trong ví không đủ để cô đi bất kì một loại phương tiện nào ngoài đi bộ. Những chiếc xe máy, ôtô trên đường cao tốc cứ thế đi qua trước mắt cô, những ánh mắt tò mò hướng về phía cô họ nhìn cô thật nhiều cũng thật lâu nhưng trong số đó chẳng một ai thèm đỗ lại hỏi hay cho cô đi nhờ. Bộ dạng cô lúc này, trông sao mà đáng thương và thảm hại. Một quý cô, một tiểu thơ trông thật xinh đẹp và không kém phần đài các đang phải xách guốc đi bộ. Bàn chân cô trắng dài và thon thả bởi bấy lâu nay đâu phải phơi nắng mưa, sương gió. Đôi bàn chân đó, lúc này đã và đang lê bước đi trên con đường nhựa buốt lạnh. Những viên sỏi nhỏ lạnh vô tình chạm đôi bàn chân trắng mỏng khiến cô thấy đau tê tái, dưới cái giá rét ngày đông đôi chân trần bước đi trên cát sỏi như đưa cô trở về với miền kí ức.
Cô nhớ! Mình, đã bao lần đi bộ trên con đường đá cắt ngang dãy núi sau nhà. Con đường đó dẫn mẹ con cô lên nương, lên rẫy, đến thung ngô rừng. Cô không biết con đường đó có từ khi nào, cô chỉ biết đó là con đường mà mẹ cô dường như ngày nào cũng đi. Con đường đó đã làm mòn rách bao đôi giầy vải của mẹ, con đường mà mẹ đã đi hàng trăm nghìn lần, có lẽ chẳng có con số tự nhiên nào ghi nổi những chuyến đi của mẹ. Những chuyến đi gấp gáp khi mà bão gió từ đâu đang vội kéo đến. Những chuyến về, đặt trên đôi vai hao gầy của mẹ những gánh lúa, gánh ngô, gánh sắn, gánh khoai, gánh củi... con đường đã in đậm dấu chân của mẹ nhưng cũng theo năm tháng, theo thời gian nó đã cướp đi sức lực và hình hài của mẹ. Hình ảnh người mẹ đang gánh trên đôi vai những gánh lúa tươi màu vàng óng ánh giữa những trưa hè nắng như đổ mật, mẹ leo từng bước mệt nhọc lên dốc núi cả thân mình đẫm ướt mồ hôi cái nắng oi giữa tháng năm như đày đọa mẹ. Hình ảnh mẹ với những bước chân nhanh nhẹn, mẹ vấp phải dây leo rừng mẹ bị ngã những bắp ngô rơi vung vãi, đầu gối mẹ đập lên mỏn đá sắc lạnh ngày đông máu chảy thành dòng rồi khô cứng lại đen đặc trên những mỏn đá vô tình và mẹ đã không đi lại được gần một tháng sau vụ ngã đó...
Cô bỗng thấy nhói đau nơi lồng ngực tim cô như có hàng vạn mũi kim đâm vào cùng lúc, nước mắt lưng tròng giờ đã chảy thành dòng, cô hối hận. Cô hối hận biết bao về quãng thời gian vừa qua, quãng thời gian cô đã sống mà quên đi con đường đá với hình dáng hao gầy đáng thương của mẹ. Cô, chỉ biết đốt tiền vào hàng hiệu vào những cuộc chơi mà đã quên mất rằng những đồng tiền đó đánh đổi bằng những tấm áo sờn rách đẫm ướt mồ hôi, từ cả máu và những giọt nước mắt của mẹ. Cô thấy mình, thật hư hỏng! Cô căm ghét bản thân mình, cô nợ mẹ!. Cùng dòng suy nghĩ đó nước mắt cô cứ vậy trào ra đoạn đường này cô đi đẫm ướt trong nước mắt. Chân bước đi, mà lòng càng đau nhớ. Cô nợ mẹ trăm ngàn lời xin lỗi "Mẹ ơi! Con là đứa bất hiếu nhất trên trần đời này, con đến nơi thị thành con lao vào những cuộc chơi mà quên mất đi người mẹ đã một tay nuôi dạy con khôn lớn. Con đã bỏ học đi chơi với bạn, đi dạo chen chúc nhau trên phố đông con đã không nghĩ đến những kì nghỉ ngày càng ngắn đi mẹ của con ở nhà một mình không có ai bầu bạn. Con chỉ biết lên mạng, buôn chuyện mà đã không dành nhiều thời gian cho mẹ nữa. Có tháng con đã tiêu hết mấy trăm nghìn tiền điện thoại mà đã không dành cho mẹ một cuộc gọi nào, con viết tin nhắn ngộ nghĩnh, đáng yêu chọc bạn trai cười mà con đã không biết ở nhà buồn mẹ đã mong mỏi đến từng tin nhắn của con. Sao con lại trở nên như thế? Sao con lại hư hỏng và bất hiếu đến vậy? Đứa con được mẹ một tay nuôi nấng cho đi ăn học tử tế mà đối xử với mẹ mình như vậy sao"? Tim cô đang thét lên lẫn trong dòng lệ. Rồi cô bỗng chạy, cô chạy như đang bị một ai truy đuổi như mạng sống đang bị đe dọa. Thì ra, cô đi
Không đọc nếu bạn sợ ma Dương bằng tuổi tôi.Thời ấy, nó là đứa con gái trẻ đẹp nhất Làng Lòi. Đêm nào, bọn con trai ngoài xóm cũng đến tán tỉnh rất đông. Những đêm có bọn con trai tới chơi, […]
Truyện ngắn
Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút. Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồ[…]
Truyện ngắn
"Bệnh nhân mắc chứng suy giảm trí nhớ sẽ mất dần khả năng định hướng không gian, quên đi cách sử dụng những đồ vật quen thuộc, thậm chí có thể quên sự vật, con người xung quanh, suy giảm chấ[…]
Truyện ngắn
Em xin lỗi vì đã...lợi dụng anh
Viết cho những ngày đã qua... Em xin lỗi vì đã lợi dụng hình ảnh nụ cười nơi anh để tìm cho mình một lý do mạnh mẽ mà đứng lên, bước qua những khó khăn của cuộc sống, bởi em biết khi anh t[…]
Tâm Sự
"Cuốn sổ màu xanh" là hình ảnh cô đọng về những đứa trẻ hành nghề mại dâm ở Ấn Độ, mà nhân vật chính là Batuk một cô bé 15 tuổi bị người cha ruột của mình mang lên từ miền quê lên bán cho […]
Sách Hay
Ở bến Lường, có vợ chồng lão Nguyên làm nghề chở đò ngang, cả hai tuổi đã ngoài 50 nhưng không có con.Ngôi nhà của họ nằm cô độc trên doi đất đâm ra sông, xung quanh là những lũy tre già xan[…]
Truyện ngắn
Phải ngậm ngùi thừa nhận rằng đàn ông bây giờ Thạch Sanh thì ít Lý thông thì nhiều. Chẳng cần phải quá tinh ý để đoán được đàn ba hay nói về chuyện gì. Khi tụ tập với nhau, đàn bà hay nói v[…]
Truyện Blog