
Hoa Anh Đào trong gió
Bình chọn: 284
Bình chọn: 284
Hà Nội. Dũng hoảng hốt tìm một quán café và bật máy tính lên. Linh cảm của nó không sai. Những thông tin khủng khiếp về Nhật Bản đã tràn ngập trên khắp các trang mạng. Nó tiếp tục bấm máy cho Phương với những suy nghĩ tươi sáng nhất có thể.
...
Phương đứng trên một ngọn đồi nhỏ cùng một số người đang lau khô quần áo, nhìn xuống thành phố chìm trong biển nước. Người nó đầy những vết xước và thâm tím, vẫn run lên vì lạnh. Nó ngó quanh, người thanh niên khi nãy không ở đây, có lẽ anh vẫn đang đâu đó cố gắng cứu những người không may. Tiếng còi báo động đầy bất an vẫn vang lên. Lục tìm điện thoại nhưng không thấy. Những người bị thương tiếp tục được đưa về phía ngọn đồi. Những hoạt động sơ cứu bắt đầu được thực hiện. Một người đàn ông đang nẹp cáng vào chân một phụ nữ. Một thanh niên trẻ người nước ngoài đang hô hấp nhân tạo. Một cô gái khác đang chạy lăng xăng phát nước lọc... Sự thật là nỗi bàng hoàng vẫn chưa trôi qua, nhưng tim nó đã đập chậm trở lại, Phương cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít mội hơi dài. Nó chưa bao giờ trải qua cảm giác này, có cả cảm giác sợ hãi, nhưng cảm giác lớn hơn là một thứ gì đó con-người, đầy mạnh mẽ. Nó biết giờ nó đến từ đâu, là ai, như thế nào đều không quan trọng. Phương bước tới phía một đứa bé đang ôm lấy cánh tay thấm máu quanh áo, nó cố gắng mỉm cười với em bé, xé từ chiếc sơ mi vốn đã rách tả tơi của mình thành một mảnh vải, quấn quanh tay của đứa bé...
Phương nghĩ đến bố mẹ, gia đình, nghĩ đến Dũng, nghĩ đến Momo. Có rất nhiều người nó cần giờ này, nhưng có lẽ ở đây còn nhiều người cần nó hơn. Chắc chắn đêm nay sẽ rất dài... Một chiếc lá anh đào vừa khẽ rơi.
***
Hà Nội. Tháng 3.
Minh Nhật.
Khi những dòng này được viết, nước Nhật vẫn đang tiếp tục trải qua những cơn dư chấn mạnh mẽ từ lòng đất và sóng thần từ biển khơi cùng với những nguy cơ tiếp tục rò rì của các nhà máy điện hạt nhân và tính trạng phóng xạ đang ngày một lan rộng. Đây chỉ là một câu chuyện tại một thành phố nhỏ bé của Nhật Bản, nơi 10000 người - hơn một nửa số dân của Minami - đang mất tích. Tại một đất nước mỗi năm xảy ra hơn 7500 trận động đất mọi cấp độ - hệ thống chuẩn bị đối phố động đất đã gần như hoàn hảo, cơn động đất kèm sóng thần lớn nhất trong 140 năm qua đã khiến hàng chục nghìn người đã và vẫn đang mất tích hoặc hơn thế. Nhưng đằng sau đó là rất nhiều câu chuyện cảm động, là rất nhiều những con người đang ngày đêm sống vì mọi người, là rất nhiều tấm lòng phân phát đi không phải để mong có ngày được nhận lại...
Trục trái đất đã lệch đi ít nhất 8cm sau cơn động đất gần 9 độ richter ngày 11/3, nhưng nó không làm lệch đi được tình yêu mà tất cả đang gửi tới Nhật Bản – một chiến dịch tình nguyện lớn chưa từng có đang được huy động tại khắp nơi trên thế giới, Đất nước hoa anh đào có thể đang đắm chìm trong những thảm họa thiên nhiên tàn khốc nhất, nhưng không có điều gì ngăn được nhưng trái tim đang được san sẻ. Đừng đánh mất niềm tin, hãy cố lên, các bạn! Ganbatte Kudasai.
Vợ không thay đổi được ý định của anh, đành ấm ức đi đến khách sạn. Trong bữa ăn, vợ không ngừng gắp thức ăn cho con trai. Tại một khách sạn sang trọng trong thành phố, anh cho bày một yến […]
Truyện ngắn
Tại sao Ếch và Rắn không chơi chung với nhau?
Audio Trên đời này có biết bao nhiêu tình bạn đã bị bỏ lỡ vì họ nghĩ rằng họ "không thể" chơi chung với nhau! Buổi sáng nọ,[…]
Truyện ngắn
Các bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn này đến bạn khác sờ vào "đôi cánh" ấy. "Ôi, tuyệt thật, con đã sờ được cánh của thiên thần rồi!". Ngày xưa, một cậu bé luôn mặc cảm tự ti vì trên lưng[…]
Truyện ngắn
Hãy bắt đầu một ngày mới không định kiến. Tôi xin bắt đầu bài viết bằng một câu chuyện cười, mà nhiều người chắc cũng biết. Có một thanh niên mắc bệnh sợ gà, cứ trông thấy gà là chạy. H[…]
Truyện ngắn
Hồng còn tìm chọn ngày đẹp mới tiến hành kế hoạch, nó chọn hôm thứ 7 mà chả hiểu cái ngày hôm đó đẹp kiểu gì mà nó bị thầy giáo nhắc nhở mấy lần liền vì cái tội lơ mơ rồi ngủ gật, rồi còn b[…]
Truyện ngắn
Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, tôi biết đã muộn lắm rồi, ừ, muộn lắm, những vẫn phải trở về, cho một bắt đầu khác... Bà già ngồi im lìm sau những đống cải khô, cái miệng thèm nhai trầu mà c[…]
Truyện ngắn
" Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con cái cười. Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha mẹ khóc!" Khi tôi lên giường đi ngủ là 11 giờ đêm, bên ngoài cửa sổ những bông tuyết nhỏ đang rơi. […]
Truyện ngắn
Tránh cái nhìn của cả lớp, Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể thấy rõ hai vàng tay và cổ của Tùng đỏ ửng. Giờ trả bài tập làm văn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thườ[…]
Truyện ngắn