Hạnh nhân đắng
Bình chọn: 312
Bình chọn: 312
Không có gì lạ khi Như Trân thổ lộ với tôi rằng cậu ấy mến Gia Anh, rất mến. Tôi có thể hiểu điều ấy, nhưng lòng lại dấy lên một tia nghi ngờ: "Tại sao cậu ấy lại thân với mình..." Nhưng rồi tôi lắc đầu quầy quậy để xua đuổi ý nghĩ đáng ghét đó. Như Trân như đọc thấu tâm can tôi, mắt long lanh nước: "Hân à, cậu đừng nghĩ..." Tôi nhanh chóng ngắt lời, ôm vai cô bạn đáng yêu: "Cậu mới là người đừng nghĩ bậy ấy!" Liếc mắt sang chỗ Gia Anh, thấy cậu ta đang say sưa gõ xuống mặt bàn – những phím piano tưởng tượng, khuôn mặt ngây thơ và vô lo, tôi bỗng... ghen ghét. Gia Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tôi, nháy mắt cười điệu đàng.
Tôi hỏi Gia Anh nghĩ gì về Như Trân. Coi nào, cậu ta chớp mắt, cũng được. Cũng được rồi sao? Tôi hỏi vặn. Ơ, cứ sau khi nhận xét về một ai xong là phải "làm sao" với họ à? Gia Anh mở to mắt nhìn tôi, ý bảo tôi vừa hỏi một câu vô lí. Tôi vò đầu chán nản. "Này, trả lời tôi một câu, cậu có bị gay không?" "Tôi tưởng điều đó cậu phải biết sau ngần ấy năm chơi với nhau chứ?!" Cậu ta cười tinh quái. "Cậu có bao giờ cho tôi cơ hội để biết đâu!" "Thế cậu không thấy thứ gì khác lạ à?" "Khác lạ?" Tôi ngạc nhiên. Gia Anh đứng dậy, với lấy cây guitar treo trên vách "Toàn chuyện tủn mủn! Ừ, nhưng mà Như Trân cũng hay!", ngần ngừ một chút, cậu ta nói thêm.
Một ngày rét trước Giáng sinh, Gia Anh gọi tôi ra cửa.
- Gì thế? – tôi tò mò nhìn túi giấy trên tay Gia Anh.
- Cầm đi rồi biết! – Cậu ấy dúi vào tay tôi. Túi giấy ấm sực – Ngày mai, cậu nhớ ngày gì không?
- Không phải nhắc, ông tướng!
- Ừ, gặp ở tượng đài quảng trường nhé, như mọi năm! – Cậu ta nói nhanh câu này, có vẻ bối rối, rồi đạp xe đi thẳng.
Tôi bật cười, hé mở gói giấy ra nhìn. Một túi khoai lang nướng và hạt dẻ. Hình như vài ngày trước tôi nói Gia Anh này, cậu có nhớ hồi bé hai đứa hay mang khoai xuống vùi nhờ lò than của bà bán chè chén dưới khu tập thể?! Tớ nhớ mùi vị đó quá.
Tôi quyết định dành cho Gia Anh một món quà đặc biệt...
* * *
- Cậu nhớ chứ, hãy nói chúc mừng sinh nhật trước, rồi là chúc mừng Giáng sinh. Cậu ấy luôn hợm hĩnh như thế đấy, cho ngày sinh của mình là quan trọng hơn cả! Cậu cũng chẳng cần gói quà thật đẹp đâu. Cậu ấy sẽ xé toạc ra ngay thôi! Gói cẩn thận quá còn làm cho cậu ấy cảm thấy bực mình vì khó mở. Nên rủ cậu ấy đi ăn kem. Cậu ấy ghiền nhất là ăn kem khi trời lạnh. Nhớ gọi kem cà phê nhé, Gia Anh bảo con gái thích kem cà phê thật là cá tính... Còn gì nữa không nhỉ?
Tôi nói một lèo những thứ hiện ra trong đầu, không kịp thở.
Như Trân nhìn tôi, đôi mắt thật buồn:
- Cậu thân với Gia Anh quá!
- À chỉ là... – Tôi lúng túng – Tôi và cậu ấy dường như lớn lên cùng nhau mà.
- Đó là thứ tình cảm gì? – Như Trân hỏi dò.
- Tôi không biết! – Tôi thành thật.
Như Trân nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc và buồn buồn cố hữu. Tôi im lặng. Rồi tôi khịt mũi đứng lên.
- Cậu nhớ nhé! Sáu giờ chiều nay!
... Sáu giờ, tôi ghé ngang nhà Gia Anh gửi quà. Bố mẹ cậu ấy ngạc nhiên: "Nó không đi với con à?" Tôi cười, lắc đầu: "Đứa nào cũng lớn rồi bác ạ!" Hai người cười ý nhị, cố giữ tôi lại ăn chút gì đó rồi mới để tôi rời đi.
Sáu giờ ba mươi, tôi trôi giữa phố đông nghịt người, tránh nẻo đi về phía quảng trường, lòng cảm thấy ngột ngạt và trống rỗng.
Bảy giờ, tôi ngồi ăn kem một mình. Lạnh buốt!
Thêm vài chục phút nữa, tôi buồn bã trở về nhà. Cũng không cần ngạc nhiên vì sao mình thấy buồn!
* * *
Gia Anh ngồi đợi tôi ở cổng! Ánh điện vàng soi rõ lớp sương giá đọng trên mặt. Cậu ấy dựa vào tường dáng ngồi nhẫn nại, tay cầm một chùm bong bóng và đôi mắt xám lạnh. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ, chưa bao giờ như thế. Gia Anh ngẩng lên nhìn tôi buồn bã:
- Cậu thất hẹn!
- Tôi... tôi.. – tôi bối rối và lấm lét, cuối cùng câu hỏi cũng bật lên khô khốc -Vậy... cậu có gặp...?
- Không gặp ai cả! "Người ta" đã gọi cho tôi kể về dự định ngu ngốc của cậu. Nhưng tôi hi vọng không phải vậy. Tôi vẫn đến đó đợi. Cậu thật sự muốn đối xử với tôi vậy sao?! – Giọng cậu ấy đanh lại.
Tôi không biết nói gì, chỉ đứng chôn chân, mân mê tay lái xe đạp đã bị siết đến rát bỏng.
Gia Anh rút trong túi ra gói quà tôi gửi qua nhà lúc nãy, đưa ngang mắt tôi:
- Tại sao cậu mua DVD này?
- Không phải cậu đang lùng nó sao?! – tôi đáp nhỏ.
- Tôi ghét ăn gì?
- Cà chua!
- Tại sao tôi luôn từ chối đi chơi công viên trò chơi với cả lớp?
- Vì cậu sợ độ cao.
- Tôi dự định sẽ làm gì mùa hè này?
- Chơi nhạc ở quán caf
Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng thứ mà người ta vẫn thường đi trên tuyết vào mùa đông. Cậu bé không thích ủng và dù sao cậu bé vẫn không có ủng c[…]
Truyện ngắn
Bắt đầu từ những ngón chân. Anh vẫn thế. Tôi đã quen dần kể từ đêm tân hôn. Người ta nói nhiều về cách thức và biểu đạt, về những khám phá mới lạ, như đường vào mê cung muôn vàn kỳ thú nhưng[…]
Truyện ngắn
Đây là một câu chuyện trong gia đình mà cha tôi đã kể cho tôi nghe về mẹ của ông, tức bà nội tôi. Bấy giờ là năm 1949, cha tôi mới trở về sau một thời gian phục vụ trong quân đội. Vào thời […]
Truyện ngắn
Từ hồi bé, tôi đã thấy người ta gọi bác là "ông Tính hâm" và gọi các con bác là "con nhà Tính hâm". Cứ mỗi khi thấy bác vác cày, kéo trâu ra đồng hoặc gánh cỏ đi ngang qua là người ta lại nh[…]
Truyện ngắn
Không phải bí mật nào cũng biết
Cuộc sống hôn nhân không hề đơn giản, vì thế người ta nên học cách làm cho nó bớt phức tạp đi, phải không?Năm đó, cô đã biết là anh phản bội mình. Anh có mối quan hệ bất chính với một nữ nhâ[…]
Truyện ngắn
Có một chành thanh niên rất ngưỡng mộ thành công của một nhà triệu phú, nên anh đã đến hỏi nhà triệu phú đó rằng, bí quyết gì đã giúp ông thành công đến vậy? Sau khi hiểu rõ câu hỏi của chà[…]
Truyện ngắn
Bài phát biểu của Adrian Tan tại lễ tốt nghiệp của Trường Nanyang Technological University . Đừng đặt cuộc sống trong giới hạn của những người trung bình Thật là một vinh dự lớn lao khi đư[…]
Truyện Blog
Cảm ơn cậu, vì đã ở bên tớ. An gầy xanh, mái tóc suôn dài, rất dày và mượt. Khác với những đứa học sinh lớp 12A sôi nổi và cá tính, An khá trầm. Cô bạn luôn lặng lẽ ngồi một mình ở chiếc b[…]
Truyện ngắn
Thật hài hước và ngạc nhiên khi nghệ thuật được tôn vinh lại không nằm ở chính nó mà nằm ở những thứ phụ kiện kèm theo. Bạn có từng bị phân tán khi cảm nhận một tác phẩm nghệ thuật? Ingv[…]
Truyện ngắn
Khi nào bạn muốn về thăm cha mẹ nhất?
Mỗi khi cha mẹ gọi điện hỏi: "Khi nào về hả con?", tôi đều trả lời bâng quơ: "Khi nào được nghỉ ạ", "Dạo này việc học bận quá, đợi bao giờ con rảnh ạ", "Tháng sau con về nhé!"... Nhưng thực […]
Truyện Blog