
Hạnh nhân đắng
Bình chọn: 361
Bình chọn: 361
Không có gì lạ khi Như Trân thổ lộ với tôi rằng cậu ấy mến Gia Anh, rất mến. Tôi có thể hiểu điều ấy, nhưng lòng lại dấy lên một tia nghi ngờ: "Tại sao cậu ấy lại thân với mình..." Nhưng rồi tôi lắc đầu quầy quậy để xua đuổi ý nghĩ đáng ghét đó. Như Trân như đọc thấu tâm can tôi, mắt long lanh nước: "Hân à, cậu đừng nghĩ..." Tôi nhanh chóng ngắt lời, ôm vai cô bạn đáng yêu: "Cậu mới là người đừng nghĩ bậy ấy!" Liếc mắt sang chỗ Gia Anh, thấy cậu ta đang say sưa gõ xuống mặt bàn – những phím piano tưởng tượng, khuôn mặt ngây thơ và vô lo, tôi bỗng... ghen ghét. Gia Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tôi, nháy mắt cười điệu đàng.
Tôi hỏi Gia Anh nghĩ gì về Như Trân. Coi nào, cậu ta chớp mắt, cũng được. Cũng được rồi sao? Tôi hỏi vặn. Ơ, cứ sau khi nhận xét về một ai xong là phải "làm sao" với họ à? Gia Anh mở to mắt nhìn tôi, ý bảo tôi vừa hỏi một câu vô lí. Tôi vò đầu chán nản. "Này, trả lời tôi một câu, cậu có bị gay không?" "Tôi tưởng điều đó cậu phải biết sau ngần ấy năm chơi với nhau chứ?!" Cậu ta cười tinh quái. "Cậu có bao giờ cho tôi cơ hội để biết đâu!" "Thế cậu không thấy thứ gì khác lạ à?" "Khác lạ?" Tôi ngạc nhiên. Gia Anh đứng dậy, với lấy cây guitar treo trên vách "Toàn chuyện tủn mủn! Ừ, nhưng mà Như Trân cũng hay!", ngần ngừ một chút, cậu ta nói thêm.
Một ngày rét trước Giáng sinh, Gia Anh gọi tôi ra cửa.
- Gì thế? – tôi tò mò nhìn túi giấy trên tay Gia Anh.
- Cầm đi rồi biết! – Cậu ấy dúi vào tay tôi. Túi giấy ấm sực – Ngày mai, cậu nhớ ngày gì không?
- Không phải nhắc, ông tướng!
- Ừ, gặp ở tượng đài quảng trường nhé, như mọi năm! – Cậu ta nói nhanh câu này, có vẻ bối rối, rồi đạp xe đi thẳng.
Tôi bật cười, hé mở gói giấy ra nhìn. Một túi khoai lang nướng và hạt dẻ. Hình như vài ngày trước tôi nói Gia Anh này, cậu có nhớ hồi bé hai đứa hay mang khoai xuống vùi nhờ lò than của bà bán chè chén dưới khu tập thể?! Tớ nhớ mùi vị đó quá.
Tôi quyết định dành cho Gia Anh một món quà đặc biệt...
* * *
- Cậu nhớ chứ, hãy nói chúc mừng sinh nhật trước, rồi là chúc mừng Giáng sinh. Cậu ấy luôn hợm hĩnh như thế đấy, cho ngày sinh của mình là quan trọng hơn cả! Cậu cũng chẳng cần gói quà thật đẹp đâu. Cậu ấy sẽ xé toạc ra ngay thôi! Gói cẩn thận quá còn làm cho cậu ấy cảm thấy bực mình vì khó mở. Nên rủ cậu ấy đi ăn kem. Cậu ấy ghiền nhất là ăn kem khi trời lạnh. Nhớ gọi kem cà phê nhé, Gia Anh bảo con gái thích kem cà phê thật là cá tính... Còn gì nữa không nhỉ?
Tôi nói một lèo những thứ hiện ra trong đầu, không kịp thở.
Như Trân nhìn tôi, đôi mắt thật buồn:
- Cậu thân với Gia Anh quá!
- À chỉ là... – Tôi lúng túng – Tôi và cậu ấy dường như lớn lên cùng nhau mà.
- Đó là thứ tình cảm gì? – Như Trân hỏi dò.
- Tôi không biết! – Tôi thành thật.
Như Trân nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc và buồn buồn cố hữu. Tôi im lặng. Rồi tôi khịt mũi đứng lên.
- Cậu nhớ nhé! Sáu giờ chiều nay!
... Sáu giờ, tôi ghé ngang nhà Gia Anh gửi quà. Bố mẹ cậu ấy ngạc nhiên: "Nó không đi với con à?" Tôi cười, lắc đầu: "Đứa nào cũng lớn rồi bác ạ!" Hai người cười ý nhị, cố giữ tôi lại ăn chút gì đó rồi mới để tôi rời đi.
Sáu giờ ba mươi, tôi trôi giữa phố đông nghịt người, tránh nẻo đi về phía quảng trường, lòng cảm thấy ngột ngạt và trống rỗng.
Bảy giờ, tôi ngồi ăn kem một mình. Lạnh buốt!
Thêm vài chục phút nữa, tôi buồn bã trở về nhà. Cũng không cần ngạc nhiên vì sao mình thấy buồn!
* * *
Gia Anh ngồi đợi tôi ở cổng! Ánh điện vàng soi rõ lớp sương giá đọng trên mặt. Cậu ấy dựa vào tường dáng ngồi nhẫn nại, tay cầm một chùm bong bóng và đôi mắt xám lạnh. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ, chưa bao giờ như thế. Gia Anh ngẩng lên nhìn tôi buồn bã:
- Cậu thất hẹn!
- Tôi... tôi.. – tôi bối rối và lấm lét, cuối cùng câu hỏi cũng bật lên khô khốc -Vậy... cậu có gặp...?
- Không gặp ai cả! "Người ta" đã gọi cho tôi kể về dự định ngu ngốc của cậu. Nhưng tôi hi vọng không phải vậy. Tôi vẫn đến đó đợi. Cậu thật sự muốn đối xử với tôi vậy sao?! – Giọng cậu ấy đanh lại.
Tôi không biết nói gì, chỉ đứng chôn chân, mân mê tay lái xe đạp đã bị siết đến rát bỏng.
Gia Anh rút trong túi ra gói quà tôi gửi qua nhà lúc nãy, đưa ngang mắt tôi:
- Tại sao cậu mua DVD này?
- Không phải cậu đang lùng nó sao?! – tôi đáp nhỏ.
- Tôi ghét ăn gì?
- Cà chua!
- Tại sao tôi luôn từ chối đi chơi công viên trò chơi với cả lớp?
- Vì cậu sợ độ cao.
- Tôi dự định sẽ làm gì mùa hè này?
- Chơi nhạc ở quán caf
"Anh dốt bỏ mẹ, bán trinh được vài chục triệu, bèo cũng mười triệu, em nghe bảo thế, tội gì! Anh có 20 triệu cho em không?" "Cho anh đi, anh biết trên Tràng Thi có lão bác sỹ vá lại như thật[…]
Truyện ngắn
Và khi đó, tôi nhìn thấy mình đang đi bên cạnh Duy Anh, cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, khẽ nở một nụ cười ấp áp. Nụ cười của hơn 10 năm về trước vẫn vẹn nguyên như ngày nào! 1. Cao nguyên[…]
Truyện ngắn
Tôi thương em gái sao thiệt thòi quá, suốt một thời xuân xanh đều dành hết cho chị. Nhìn đời em chưa có lấy một ngày sung sướng. Hai chị em tôi chẳng biết bố mẹ mình là ai bởi hầu hết nhữ[…]
Truyện ngắn
Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt thòi này. Nhưng anh đã cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau. Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: "[…]
Truyện ngắn
"Giờ thì giữa cái hố xí này và con... Bố chọn đi!!!". Chiều hè nắng chang chang, Gấu bố đang phiêu bồng trong giấc mơ hồi xuân thì bỗng từ đâu tiếng gọi dịu dàng như nước mắm pha chanh ớt b[…]
Truyện ngắn
Có một sự thật là: tình thương yêu và hy sinh vô bờ của người mẹ cho những đứa con từ khi có loài người đến nay chẳng hề thay đổi, nhưng lòng hiếu thảo của những đứa con đối với mẹ mình càng[…]
Truyện Blog
Cà chua ngọt - Barbara Constantine
Tom mười một tuổi. Cậu sống trong một căn nhà tạm xập xệ cùng với mẹ cậu là Joss . Joss rất thích đi chơi tối, yêu đương và cùng bạn bè đi nghỉ vào cuối tuần, nên Tom thường phải ở nhà một m[…]
Sách Hay
"Trúng giải hấp dẫn đến đờ đẫn!"
"Đồng tiền cũng có trái tim trái tim của những người giữ nó." Đi học thêm không mày? Việt ngó vào mặt con Linh khi con này đang phùng mang trợn má ngồm ngoàm miếng xôi, hậu quả của việc c[…]
Truyện ngắn