
Gió vẫn thổi quanh trường
Bình chọn: 275
Bình chọn: 275
(BlogRadio.Yn.Lt) Chuyện kể rằng người bảo vệ của trường không hiểu nguyên cớ gì đã sảy chân té xuống đìa nước nằm phía sau rặng tràm già nua xơ xác. Ngôi mộ trong vườn chàm của ông đã làm cho đám học sinh vốn tò mò chúng tôi phần nào tin vào câu chuyện đó.
***
Thay cho ông là một anh thanh niên khoẻ mạnh và vạm vỡ, nghe đâu là cháu họ xa của thầy hiệu trưởng. Nhưng chưa được ba tuần thì anh đổ bệnh, bác sĩ nói rằng anh ta mắc phải chứng bệnh hoang tưởng, kể từ đó không còn ai thấy anh nữa...
Giọng Trang nhẹ nhàng thoang thoảng lẫn vào tiếng gío vi vu, thổi sau rặng tràm, làm cho vài chiếc lá khô chao đảo rơi xuống mặt nước, rồi trôi nhẹ trên những con sóng lăn tăn, vô hướng.
- Sau ngày ba mất, má biểu chị em mình dọn về nhà ngoại ở và má cũng xin nghỉ làm kế toán trường từ ngày đó. Cũng thời gian này thầy Việt, cô Trinh vừa chuyển về trường, vì vậy má mình đã nhường lại căn nhà tập thể cho thầy cô.
- Thầy Việt cũng nhận làm bảo vệ từ lúc mới về trường mình phải không?
Tôi lên tiếng hỏi, Trang nhìn tôi khẽ gật đầu.
- Do trường không có người giữ nên ban đêm tụi trẻ con leo vô phá phách. Thấy vậy thầy Việt đã xin ban giám hiệu cho làm bảo vệ cho tới ngày thầy không còn nữa...
Thầy Việt dạy chúng tôi môn Thể dục, còn cô Trinh dạy môn Giáo dục công dân. Do là trường huyện nên thiếu giáo viên dạy hai môn này, nên thầy cô đã phải nhận dạy cho cả ba khối.
Tôi vào lớp mười với điểm thi chuyển cấp khá cao, nên được thầy cô và bạn bè luôn chú ý đến. Nhưng chỉ một tháng trôi qua, thì cú sốc đầu tiên đã kéo tôi trở về thực tế. Sáng thứ hai đó, do chủ quan nên tôi không chuẩn bị bài công dân, thế là ấp a, ấp úng trên bục giảng.
Cô Trinh nhìn tôi nghiêm khắc rồi ghi vào sổ điểm một khoanh tròn. Tôi đã bật khóc ấm ức, vì giận cô khó khăn và giận mình đã xao nhãng việc học.
Đúng thứ hai tuần sau tôi xung phong lên bảng, cô vặn tôi nhiều câu hỏi hóc búa rồi ghi vào sổ điểm một khoanh tròn nữa. Tôi lẳng lặng bỏ về chỗ ngồi mà trong lòng tức tưởi, cứ nghĩ rằng lần này sẽ cố gỡ điểm ai ngờ cô lại thiên vị như thế. Nhưng chưa chắc là tôi đã đóan đúng, vì chỉ dựa vào sự chuyển động của bàn tay cô thôi mà. Nghĩ vậy nên cuối buổi học ngày hôm ấy, tôi đã tìm xuống căn nhà tập thể của cô, dường như cô đã ngồi đợi sẵn. Vừa thấy tôi thập thò ngoài cửa, cô đưa tay vẫy tôi vào nhà, nét mặt thản nhiên.
- Thanh hả, có chuyện gì vậy, vào nhà đi.
- Dạ thưa cô, em muốn hỏi...
Tôi ngập ngừng, rồi len lén nhìn cô.
- Chuyện điểm miệng hôm nay phải không ?. Cô cho em không điểm và cả tuần trước cũng vậy.
Cô Trinh bình thản nói.
- Nhưng thưa cô....
Tôi hốt hoảng kêu lên. Cô vẫn không thay đổi nét mặt, rồi chậm trãi lên tiếng.
- Vậy là sau hai lần trả bài em đã được tám điểm, nếu lúc nào em cũng chịu khó học bài như sáng hôm nay thì cô tin rằng em sẽ ngày càng khá lên đấy. Mấy hôm trước cô nghe các thầy cô khác nói dạo này em học hành sa sút lắm, thôi em về đi kẻo trưa nắng...
Tôi bước chầm chậm dạo quanh trường, gió vẫn nhè nhẹ làm những rặng tràm lao xao, cảm giác hạnh phúc lan toả, bao lời đồn đại về sự khó khăn của cô giờ như tan biến hết trong lòng...
***
"Bịch" ... quả tạ bằng sắt bay vèo ra khỏi đường biên hình chữ V, lao thẳng đến người thầy Việt, thầy nhẹ nhàng tránh người qua một bên. Tôi đứng chết lặng người, hai chân như dính lại. Cả lớp ùa đến bên cạnh thầy, giọng xôn xao lo lắng.
- Thầy ơi, thầy có sao không...
Thầy Việt cười xoà rồi tiến lại gần tôi, giọng thầy vẫn trầm ấm, bình thản.
- Làm gì mà đứng chết chân vậy, chúc mừng em đã đạt kỷ lục môn ném tạ của trường.
Tôi ấp úng.
- Em ... xin lỗi thầy, em không cố ý ...
Thầy Việt cười nhân hậu.
- Dù có cố ý em cũng không thể ném xa như vậy được. Mười mét! Một khoảng cách quá lớn đối với cậu học sinh ốm yếu như em. Có thể đó là sức mạnh tinh thần giúp em vượt qua chính mình đấy.
Đầu óc tôi bỗng quay cuồng, hai mắt hoa lên, tiếng thầy vẫn thoang thoảng nhưng tôi nghe không rõ. Hình như người tôi đang lơ lửng trên không, bước chân thầy nặng trịch, xen lẫn những bước chân lào xào và tiếng kêu đứt quãng...
Học kỳ đó tôi được mười điểm Thể dục, và kết quả cuối năm tôi dẫn đầu khối mười.
***
Vào lớp mười một, đây là lần đầu tiên trong đầu tôi thấy cô giáo mình khóc, cô Trinh đã khóc trước năm mươi thành viên của lớp 11A 2, chúng tôi. Đó là những giọt nước mắt của người mẹ khi đứa con mình không nghe lời.
Sáng hôm ấy, tổ hai trực nhật, các bạn không quét lớp. Tiết Công dân đầu tiên, cô Trinh bước vào lớp như thường lệ, nhưng vừa bước lên bục giảng thì mắt cô nheo lại, khi thấy trên bảng đầy những nét phấn, còn lớp học thì vương vãi rác.
Tôi và lớp trưởng trực sao đỏ nên về lớp trễ, vừa bước vào lớp đã thấy không khí yên lặng
Một doanh nhân đã mua một viên kim cương khổng lồ ở Nam Phi, kích thước của nó bằng lòng đỏ trứng gà. Người đàn ông rất buồn vì phát hiện ra một vết nứt bên trong viên đá quý này. Ông ta[…]
Truyện ngắn
Ai rồi cũng sẽ lớn, kỷ niệm ở lại, nhưng tình yêu thương sẽ còn lớn mãi theo thời gian. Đã năm năm trôi qua, kể từ ngày đớn đau ấy, tôi vẫn chưa quen với cuộc sống không anh. Tôi ước giá n[…]
Truyện ngắn
Tốt nghiệp đại học, anh ở lại thành phố công tác. Bằng sự nỗ lực không mệt mỏi, anh đã nắm giữ được chức giám đốc nghiệp vụ ở một công ty. Với những lần được khen thưởng về thành tích làm […]
Truyện ngắn
1.Cô không có ấn tượng gì về mẹ ruột của mình, lúc mẹ cô bỏ nhà ra đi cô còn quá nhỏ, hai tuổi là cái tuổi không có ký ức đối với một đứa bé. Sống với cha cho đến năm tuổi, thì cô có mẹ kế. […]
Truyện ngắn
Tình đơn phương như tách cà phê đen
Tình yêu, đôi khi không nhất thiết phải xuất phát từ 2 phía. Nó vẫn đẹp như ý nghĩa vốn có của nó! Tôi thường đọc được nhiều về thứ tình cảm chỉ 1 phía này qua những trang tiểu thuyết, s[…]
Truyện Blog
Và rồi tao quên được mày nhưng không còn thân với mày được nữa, giống như 2 người xa lạ. Tao và mày từng quen nhau năm lớp 6, sau đó tao với mày chia tay. Tao vẫn còn quyến luyến cái tình y[…]
Truyện ngắn
Dưới đây là "10 câu nói mẹ vợ nói với mẹ chồng" khiến nhiều người suy ngẫm: 1. Con trai anh chị chỉ là người bình thường, không giỏi giang như chị nghĩ đâu. Nó lấy được con dâu chứ không[…]
Truyện Blog
Còn thời cưỡi ngựa bắn cung...
Có hai loại người, những người làm việc và những người giành được lời khen ngợi. Hãy cố tham gia vào nhóm đầu tiên, ở đó ít cạnh tranh hơn. Có một lần, cô cháu gái 12 tuổi ưa vẽ vời của […]
Truyện Blog
Đừng bao giờ nhận cái gì mình không biết!
"Thế cái đéo gì khiến mày nghĩ rằng ông nội cũng muốn ngủ trong căn phòng đó giống như mày hả con?" Mùa hè năm 1987, khi tôi lên sáu, có một người bà con sống ở trang trại bên bang Washingt[…]
Truyện ngắn