
Gió vẫn thổi quanh trường
Bình chọn: 276
Bình chọn: 276
- Lớp trưởng lên bảng.
Thằng Hải giật bắn người rồi ngập ngừng:
- Thưa cô... em không thuộc bài, tối qua nhà em có việc bận nên ...
- Em ngồi xuống, lớp phó học tập đâu?
Tôi nhìn cô lo lắng, rồi chậm chạp lên bảng, cô lật tập ra khẽ thở dài:
- Tiết học hôm trước sao em không chép bài?
Tôi ngập ngừng đáp:
- Dạ ... thưa cô tuần trước em và Hải đi thăm bạn Dũng bị tai nạn, nên quên chép.
Cô nghiêm giọng.
- Thăm bạn bị tai nạn là tốt, nhưng cúp học thì không nên.
Cô im lặng, nhìn quanh lớp, rồi cất tiếng như nói với chính mình.
- Cô luôn mong sẽ dạy cho các em những điều cơ bản về cách làm người công dân có ích cho xã hội và gia đình, vậy mà các em lại xem thường môn học này và xem thường cả cô nữa ...
Cô Trinh đã khóc, những giọt nước mắt khô héo lăn trên khuôn mặt đang dậy lên những nếp nhăn. Cô Trinh ngồi lặng lẽ nhìn bâng quơ qua cửa sổ. Lớp chúng tôi cũng ngồi im thin thít, tâm trạng đứ nào cũng mong cho tuần này trôi qua thật nhanh.
***
Vào lớp mười hai gia đình tôi chuyển lên thành phố, bẵng đi một thời gian, đến khi vào đại học thì nghe tin thầy Việt bị tai nạn.
Nhỏ Trang chậm rãi kể tiếp:
- Chiều hôm ấy trời đổ mưa lớn lắm, thấy mái tôn dột, sợ lớp học bị ướt, thầy Việt đã bắc thang leo lên sửa, đang loay hoay thì sợi dây điện bị chạm mạch đã giật bắn thầy ngã xuống dãy tràm cạnh hồ nước. Mọi người phát hiện phát hiện vội đưa thầy đi cấp cứu, nhưng đã quá muộn. Cô xin nghỉ dạy một tuần cứ ngồi bên mộ thầy mà khóc. Sau đó cô đến lớp bình thường và không bao giờ thấy cô buồn nữa.
- Cô vẫn cứng rắn như ngày nào. - Tôi khẽ buộc miệng.
- Không đâu, cô đã có dồn nén nỗi đau vào trong nội tâm, như vậy sẽ khó chịu lắm. Hôm trước ban giám hiệu xin đưa mộ thầy vào nghĩa trang liệt sĩ, nhưng cô nhất quyết không chịu. Thanh có biết chuyện cô Trinh đã mắc bệnh sỏi thận không. Cuối năm nay bé Văn con trai cô cũng định lên thành phố thi đại học đó. Chưa biết cô sẽ tính sao nữa?
Mỗi đêm cô lại đi vòng quanh trường làm thay nhiệm vụ của thầy, sau đó cô mắc võng nằm bên mộ thầy, cho đến khi sương thấm ướt cỏ mới chịu vào nhà. Chẳng hiểu sao lúc nào mảnh vườn sau nhà cô cũng có những ngọn gió vi vu, nhè nhẹ, tụi học sinh cứ chọc nhau: " Chắc thầy về thăm cô đó..."
"Kẻ mạnh là kẻ làm được những gì mình thích, kẻ yếu là kẻ chỉ làm được những gì họ được cho phép làm". Ừ, bất hạnh thay, tôi là một kẻ yếu. Hic! Tôi có một bà chị, chính xác là hai, nhưng c[…]
Truyện ngắn
Ngày xưa có đôi vợ chồng họ có một cậu con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ. Một hôm họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái. Khi qua một làng đầu tiên họ nghe thấy những […]
Truyện ngắn
Nó bực bội ném hết đồ đạc trong phòng, mẹ nó vẫn chỉ im lặng như mọi lần. Nó – thằng bé 20 tuổi, luôn nghĩ mình thật bất hạnh khi được sinh ra trong một gia đình không đủ đầy. Ba nó mất kh[…]
Truyện ngắn
Lấy vợ - Bài học và kinh nghiệm
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: "lấy vợ" và "đi tù". Gửi ông ! Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi v[…]
Truyện ngắn
Cả đêm ấy, nó không sao ngủ được... Đứa trẻ chạy quanh bờ hồ, mẹ nó rượt đuổi theo. Bỗng mẹ đứng lại, thở hổn hển, cầm roi chỉ nó đứng ở bên kia bờ hồ "Tí nữa về ăn cơm, tao đánh một trăm […]
Truyện ngắn
"Có lần đi công tác, đứng trong nhà vệ sinh khách sạn, chực nghẹn ngào, trời ơi, chỉ chỗ này thôi còn sang trọng hơn, đẹp hơn nhà mình nữa. Rồi tới chiêm bao tôi cũng thấy căn nhà mơ ước, nh[…]
Truyện ngắn
Tôi không biết mình nên cảm ơn hay oán ghét Thanh Hải vô thượng sư, vì bà ta mà tôi có được nàng mà cũng vì bà ta mà tôi phải mất nàng. Cơn lốc vô thượng sư càn quét vào Việt Nam với cường[…]
Truyện ngắn
"Nếu chị ấy quả thực đến số phải chết thì tôi đã phải cất tiếng thét rồi. Là một nữ thần báo tử, đó là việc tôi cần phải làm" Khi Kaylee Cavanaugh cất tiếng thét, ai đó sẽ phải chết. Vì vậy[…]
Sách Hay