Em gái tôi là...một con mèo
Bình chọn: 320
Bình chọn: 320
Nói một cách thật lòng thì tôi không an tâm giao con Mèo cho bất kỳ ai, không phải tôi không tin tưởng họ, càng không phải không tin tưởng khả năng của em tôi; mà bởi vì trong lòng tôi con Mèo là một thiên thần, thiên thần thì không thể để cho bất kỳ bàn tay trần tục nào chạm vào.
***
"Mượn truyện nữa hả? Một tuần bài tập toán nhá?" Giọng điệu đắc ý của nó cộng thêm cái mặt "thịt nhừ" đúng chất Tùng Tư Heo lần nào cũng làm máu tôi sôi lên sùng sục. "Mày muốn chết hả? Mới hôm trước ba ngày giờ lại lên một tuần. Vừa phải thôi nghen!". "Cái thằng tiểu-nhân-cơ-hội!", tôi chửi thầm trong bụng. "Không chịu à? Không chịu thì thôi!". Ai chớ thằng Tùng nói thôi là nó thôi thiệt, tôi biết tính thằng đó, nó không phải loại hay kèo nài làm giá. "Một tuần thì một tuần, nhưng cấm có tăng giá nữa nghen, mày mà tăng nữa là tao dẹp luôn ứ mượn". Nghe xong nó nhe răng cười khoái chí bỏ đi.
Thằng Tùng là con ông Tư, nhà nó mổ heo nên biệt danh của nó là Tùng Tư Heo. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu nhà nó không mổ heo thì chắc tụi tôi vẫn gọi nó là Tùng Tư Heo thôi, tại nó mập y chang con heo. Nhà ông Tư Heo giàu nhất xóm tôi, còn thằng Tùng học ngu nhất lớp.
Thằng Tùng là đứa vừa học ngu vừa làm biếng, nói như lời của tụi con gái thì nó thuộc dạng ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Mỗi lần cho tôi mượn sách nó đều bắt tôi đưa vở bài tập toán về nhà cho nó chép. Lúc đầu nó chỉ đòi mượn chép một bữa rồi thôi, sau đó nó tăng giá lên hai ngày, rồi ba ngày, xong giờ nó hét giá một tuần. Mà tôi đâu có mượn sách gì của nó, tôi mượn sách của chị nó kia. Chị hai nó có cả một kho báu sách truyện đủ các thể loại mà con nít chúng tôi thời đó ai cũng phải ao ước (tất nhiên ngoại trừ thằng Tùng Heo). Thật lòng tôi không phải là đứa chăm ngoan yêu sách quý chữ, tôi cũng cóc cần đọc sách làm gì cho mệt, tôi mượn là để mang về cho con Mèo.
Sở dĩ tôi nói tôi chả cần đọc sách là vì tôi thông minh sẵn, không cần học bài tôi đây vẫn học giỏi nhất lớp. Đó là lời nhận xét tràn đầy nể phục của con Mèo dành cho tôi. Chưa hết, nó còn tặng kèm thêm một câu khiến tôi sướng rơn: "Anh hai thông minh, học giỏi vậy chắc chắn sau này làm gì cũng sẽ thành công" khi tôi kể với nó về ước mơ trở thành nhà khoa học "cao quý" của tôi. Tôi không chắc mình có giỏi như lời con Mèo nói, nhưng nghe những lời của nó xong tôi như sống lơ lửng trên chín tầng mây chứ không phải đang ngồi dưới nền nhà bắn thun chung với nó. Con nhỏ này, thiệt biết cách dùng lời lẽ để mơn trớn tâm hồn người ta.
Hạnh phúc đã đến với tôi từ những điều giản đơn như thế, là khi biết luôn có người bên cạnh ủng hộ tôi bằng cả tấm lòng, hạnh phúc là khi tâm hồn tôi được dạo chơi trên không trung rồi bay vút vào vũ trụ trên con tàu được ghép bằng những lời lẽ ngây thơ tràn đầy tình thương mến của đứa em gái bé nhỏ. Đây chính là lý do mặc dù rất không thích nhưng tôi luôn phải hạ tay xuống, nén cục tức, phải mua nước mía uống để hạ nhiệt máu đang sôi trong người lúc tìm thằng Tùng Heo mượn sách. Và đó cũng giống như một dấu hiệu dự báo cho cái tương lai khốn khổ vì gái của tôi sau này. Nói chính xác hơn là khốn khổ vì những lời đường mật của gái.
Con Mèo nhỏ hơn tôi hai tuổi, nó đang học lớp năm. Mặc dù rất siêng năng và ham đọc sách nhưng so với thằng anh "thiên tài" như tôi nó vẫn là đứa học dốt. Khi cô giáo hỏi cả lớp về ước mơ tương lai của tụi nhỏ trong giờ học đạo đức, đến lượt nó thì nó lúng túng không biết trả lời thế nào. Mặt nó buồn buồn lúc kể cho tôi nghe chuyện đó. Cũng không phải là con Mèo không có ước mơ, mà hễ mỗi lần nó đọc truyện xong mắt mơ màng nói, em thích sau này lớn lên làm cái này, cái kia giống mấy nhân vật trong truyện là tôi lại đá bay ước mơ của nó liền. "Học ngu như mày mà đòi làm cô giáo", hay đại loại như "Mày nhát gan lắm không làm được cái đó đâu" "...". Nhìn nó buồn tôi thấy thương thương, làm tôi thấy hối hận quá đỗi, hối hận sao lúc đó lại phản bội ước mơ chớm nở của nó phũ phàng đến vậy.
Một hôm sau khi xem tivi xong nó không lên giường đi ngủ mà chạy qua giường tôi hớn hở "Em biết sau này lớn lên em nên làm gì rồi. Em sẽ làm hoa hậu!". Tôi phá lên cười châm chọc "Có hoa hậu nào mà chân toàn ghẻ như mày hông?". "Chân em đâu có ghẻ, chỉ có vài cái mụt do bị muỗi cắn thôi à", con Mèo chống chế yếu ớt. Định bụng cười cho đã xong tôi sẽ tặng thêm cho nó câu nữa "Có hoa hậu nào mà tóc vàng hoe khét nắng như mày hông?", nhưng tôi chưa kịp nói thì nó đã biết thân biết phận lủi thủi bỏ về chỗ của nó. Chợt nhớ tới chuyện hôm trước, tôi đâm ra áy náy với nó, bèn rán với theo một câu "Tao chọc mày cho vui thôi, mấy cái mụt đó bé tí mai mốt lớn nó mờ dần không ai thấy đâu". Tôi nghe thấy tiếng "dạ" lí nhí của nó, như đã an tâm được phần nào nên nó im lặng ngoan ngoãn leo lên giường đánh một giấc tới sáng.
Không phải tự nhiên con
Mùa thu... Mùa thu. Cô học trò nhỏ dọn dẹp sách vở. Đi lên đi xuống. Mướt mải mồ hôi. Thành quả là hai chống sách vở báo chí cũ nặng trịch. Cô khệ nệ bê xuống dưới nhà, gọi chị ve chai. Kho[…]
Truyện ngắn
"Chí Phèo của Nguyễn Đức Mậu thì mất tích, còn Chí Phèo của nhà này thì xuất hiện." Tớ là Chíp. Tớ 10 tuổi, sống cùng ba mẹ và bà chị hai dữ dằn. Tớ thích ăn kem, ngắm sao và đọc sách. Nhà […]
Truyện ngắn
Mẹ ơi! Mẹ đừng bao giờ gục ngã
Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm. Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em nó đi trên đường. Nó cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, mộ[…]
Truyện ngắn
Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua. Trời ơi, sao mà đông người như thế. Tôi bực bội tự nhủ thầm: "Cả […]
Truyện ngắn
Thương mẹ? Sao ba lại uống rượu...lại say rồi đánh mẹ con con... Tôi một thằng học trò lớp 12 đầy ước mơ và hoài bão cái tuổi mà người lớn chưa thành con nít cũng chẳng xong,sinh ra trong[…]
Truyện ngắn
Tòa nhà có bảy tầng, em làm việc ở tầng năm. Mỗi ngày hai bận lên và xuống bằng thang máy đều gặp anh. Em chưa bao giờ hỏi anh làm cho công ty nào. Chỉ biết rằng anh làm trên tầng 7 nhờ vào[…]
Truyện Blog
Trái tim em dường như nó luôn có một sự chuẩn bị, chuẩn bị cho 1 ngày nào đó anh sẽ rời xa, nó biết rằng với tính cách của anh thì điều đó nhất định sẽ xảy ra. Anh đã không cho nó thời gian […]
Tâm Sự
Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên[…]
Truyện ngắn