
Con sẽ học thật giỏi!
Bình chọn: 432
Bình chọn: 432
- Huuuu – tiếng khóc tôi càng lớn
- Thì tui cũng để dành cho cô, tới khi cô có chồng cũng có cái mà mang theo về nhà chồng chứ.
- Con không lấy chồng đâu. Con ở với Ngoại suốt đời mà.
- Tui có sống suốt đời với cô được đâu. Hay tới chừng đó có chồng rồi quen cái bà già này luôn – Ngoại cười
- Lo dọn mà chuẩn bị đi học để thằng Thanh qua nó lại chờ
.....
Thời gian trôi qua nhanh, nhưng vườn rau nhà tôi thì quanh năm vẫn xanh nhờ một tay ngoại chăm sóc. Ngoại giờ già hơn trước, lưng đi khom và không còn đi chợ sớm được nữa, thay vào đó mỗi sáng tôi đều chở rau lên chợ để bỏ cho các sạp rau.
Rồi đến trường luôn, năm cuối cấp nên bài vở cũng nhiều tôi tranh thủ lúc còn sớm để ôn lại bài. Tôi đang cố gắng lấy suất học bổng cuối năm để có tiền thi đại học.
Rồi cái ngày làm hồ sơ thi cũng đã tới, đang không biết thi trường nào. Thấy ngoại đang nằm trên võng tôi lên tiếng :
- Ngoại thích con học ngành nào?
- Con thích cái nào thì con học chứ hỏi bà già này thì biết gì?
- Nhưng con hỏi Ngoại thích cháu ngoại làm bác sĩ, kỹ sư, cô giáo....
- Làm bà giáo ( cô giáo ) để gieo chữ cho đời.
- Thế con thi ngành sư phạm với kinh tế nha
- Nhưng ít tháng nữa con đi học rồi ai ở với ngoại bây giờ? Con lo quá àh
- Lo mà thi cho tốt, như vậy là ngoại vui rồi.
....
Sáng mai là tôi phải vào sài gòn để thi, ngoại ở nhà một mình chắc buồn lắm. Tuy ngoại không nói ra, nhưng tôi biết ngoại lo cho tôi vào trong đó không ai quen biết, đi đứng thế nào? Nên từ lúc chiều ngoại đã sang nhà di 8 hỏi số điện thoại của anh Thanh, anh ấy cũng đang học trong sài gòn mà. Mấy nay thấy ngoại ho suốt, dù uống thuốc rồi mà vẫn chưa bớt. Tôi không biết khi tôi đi rồi ai sẽ chăm sóc ngoại bây giờ, tôi cũng đã qua nhà dì 8 nhờ dì 8 cho bé Phương qua ngủ với ngoại vài hôm. Nhưng sao tôi vẫn thấy lo cho ngoại quá. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ đi xa ngoại ngày nào. Nguyên đem tôi không tài nào chợt mắt được không phải vì tôi háo hức sắp được đi đến nơi phồn hoa đô thị, mà tôi lo cho ngoại, chắc ngoại cũng thế và những cơn ho kéo dài hành hạ ngoại.
5h sáng, tôi chạy xe tiệm thuốc tây mua cho ngoại liều thuốc ho và thuốc bổ. Chạy về dặn bé phương cho bà uống thuốc đầy đủ nha. Khi nào chị về chị mua quà cho em nha Tôi chạy về nhà, thấy ngoại đang loay hoai gói gém cho tôi hộp đồ ăn.
- Ngoại đang làm gì thế?
- Mới sáng sớm đã chạy đi đâu dậy. Không lo chuẩn bị đồ đạc rồi lên đường lớn đón xe nữa kìa.
- Còn sớm mà ngoại, ngoại ở nhà phải ăn uống đầy đủ vào nha. Con có dặn bé Phương qua ở với ngoại mấy ngày con đi vắng.
- Cô làm như tôi bé lắm không bằng. ( tiếng ngoại khan đi vì những cơn ho mấy ngày nay )
- Làm bài cho tốt nha con. Vào tới nơi phải điện thoại về cho ngoại liền nha.
- Con biết rồi mà – sao nước mắt con cứ chảy hoài thế này?
- Thôi đi đi kẻo trễ xe bây giờ.
....
Gần 2 ngày đi xe, cuối cùng tôi cũng đến bến xe Miền đông. Anh Thanh đã canh đón tôi từ lâu, nên vừa bước xuống xe là anh Thanh đã có mặt :
- Hạnh, anh đây nè
- Sao anh Thanh canh hay quá vậy?
- Anh đến từ sớm rồi, sợ em không biết đường. Gặp phải kẻ xấu dẫn em đi luôn rồi anh lấy gì đền cho bà 6.
- Anh nên nhớ em học võ từ nhỏ àh
...
Một căn phòng nhỏ khoảng 20m2, chất đầy sách vở, một cái tủ sắt nhỏ để quần áo, một cái gác lững, một cái nhà vệ sinh. Đó là những gì tôi thấy khi vào căn phòng trọ của anh Thanh. Ngồi nghỉ ngơi một lát rồi tôi nhờ anh Thanh dẫn đi qua cô chủ nhà trọ điện thoại về cho Ngoại. Nói tiếng gọi về cho Ngoại chứ thật ra gọi về cho dì 8, rồi dì 8 mới gọi ngoại sang nghe chứ nhà tôi làm gì có điện thoại. Nghe dì 8 nói Ngoại đang mệt nên không sang nghe điện thoại của tôi được, tôi thực sư lo lắng cho ngoại lúc tôi đi ngoại đã mệt rồi. Nên tôi nhờ dì 8 nấu cho ngoại chén cháo và chăm sóc ngoại giúp tôi, đừng cho ngoại làm gì cả. Sao trong lòng tôi thấy nôn nao quá.
- Em đừng lo lắng quá, có mẹ anh lo cho Bà rồi. Bà không sao đâu.
- Sao em thấy trong lòng khó chịu quá àh. Em lo cho Ngoại lắm.
- Giờ em phải tập trung ôn bài và thi cho tốt. Đó là niềm vui lớn nhất của Bà 6 đó
- Em sẽ đem tin vui về cho Ngoại mà.
- Như thế mới đúng bé Hạnh của Bà 6 chứ !
....
Hai ngày thi cuối cùng cũng xong, thi xong buổi sáng là tôi lên xe về luôn. Anh Thanh cũng về cùng tôi, nhưng sao tôi thấy anh buồn buồn. Hỏi thì anh nói không có chuyện gì, chỉ là điểm thi vừa rồi không như ý mà thôi. Nhưng sao tôi thấy anh khác khác sao ấy nhưng vì đang mong về nên tôi cũng chẳng để ý nhiều.
Vừa bước xuống xe, thì anh Thanh gọi Bác Mạnh xe ôm. Tôi lên tiếng
- Hai anh em mình đi bộ về cũng được mà. Đâu cần phải đi xe ôm về đâu anh
- Giờ mình... lên.. ( anh đang ấp úng thì tôi tiếp lời )
- Thì giờ mình về nhà chứ còn đi đâu nữa hả anh? Em v
Sáng hôm sau, người ta bắt gặp một đứa bé và con chó nằm chết trong mớ vải vụn tại một ngôi nhà hoang... Cái nắng inh ỏi, cộng với gió lào phù phù thổi mạnh hậm hực luồng vào mọi ngóc ngách[…]
Truyện ngắn
Người đời có câu: "Con gái hưởng phước cha", vậy mà ba tôi đã xin nhận công tác tận chi nhánh công ty tại miền nam như một thỏa thuận ngầm với mẹ rằng hai người chính thức ly thân. Tôi đã ở[…]
Truyện ngắn
Tuổi trẻ, chẳng phải là lúc để người ta sai lầm hay sao?
Gã, 22 tuổi, tốt nghiệp đại học. Phải nói thế nào về gã? Một kẻ suy tư, hẳn là bạn bè nào của gã cũng miêu tả về gã như vậy nếu chỉ trong 5 từ miêu tả về gã. Một kẻ thất thường – gã hay tự n[…]
Truyện ngắn
Đến bây giờ, nó và những người bạn cũ không còn gặp nhau nhiều nữa vì mỗi người ở mỗi phòng khác nhau. Ai cũng bận rộn với những việc học và những chuyện linh tinh khác. Nó thấy tiếc nuối ch[…]
Truyện ngắn
Nhớ hồi tôi chừng 7 tuổi, ông nội dẫn tôi đến bên hồ cá trong trang trại rồi bảo tôi thử ném một viên đá xuống nước. Sau đó ông bảo tôi quan sát những vòng tròn trên mặt nước bởi chính viên […]
Truyện ngắn
Đừng xóa những gì mình không tự tay làm nên!
Chiều nay, khi vô tình lang thang trên voz, em kích chuột vào threat của một bạn trẻ. Bạn ấy nói lời vĩnh biệt trước khi từ bỏ một cộng đồng ra đi mãi mãi. Ngày xưa, khi lần đầu tiên được s[…]
Truyện ngắn
Bi kịch là ở chỗ, chúng ta đã dựa vào người khác quá nhiều. Trưng bày hạnh phúc, tôn sùng nghệ thuật tự kể chuyện, sẽ là hai lưỡi dao nhọn đâm sâu vào tâm thức bạn, tạo nên dòng suối hoang t[…]
Truyện Blog