
Chơi vơi xứ người
Bình chọn: 421
Bình chọn: 421
Tôi thích trò chuyện với Nam, cậu ta là một kẻ chân thành hiếm hoi mà tôi tìm thấy xung quanh mình. Khổ nổi, những kẻ chân thành và sống dạt dào bằng tình cảm của mình thì luôn nắm trong tay số phận nghiệt ngã. Đôi khi tôi cố gắng hiểu sự bất công ấy, thế nhưng tôi vẫn không chạm vào được, đơn giản đó là sự khác biệt lớn. Nó không phải là một hố sâu cần ai đó phải đặt một cây cầu to bự để bước qua ; tôi hình dung nó rất vô hình, chạm vào được nhưng không cảm nhận được. Tôi chỉ biết rằng Nam cũng là một kẻ trốn chạy như tôi. Bi đát hơn là em ấy đang trốn chạy chính con người mình.
Tôi bắt đầu thu dọn mọi thứ trên bàn cho vào túi xách để đến chỗ hẹn với Nam. Trung tâm mua sắm đông nghịt người dù sắp tới giờ đóng cửa. BHV luôn là một không gian của những thứ hàng xa xỉ, đắc đỏ, chỗ của những người giàu. Bất cứ đâu, xã hội có công bằng thế nào thì hai chữ « giàu » và « nghèo » luôn hiện hữu ; cách người ta sử dụng đồng tiền chính là hình họa mô tả rõ nét sự khác biệt ấy.
Đứng một lúc, tôi nhận ra Nam đang tiến lại trong lố nhố đám đông đang đi trên đường. Cậu ấy vẫn giữ thói quen chào tôi rất lịch sự và kính trọng.
- Anh vừa đi học về hay sao mà túi xách lỉnh kỉnh thế kia ?
- Học hành gì, lại ngồi cà phê suốt buổi chiều ấy mà !
- Lại cúp cua hả ?
- Không quan trọng.
- Chà, có vẻ tâm trạng nhỉ ? Em không được phép biết nguyên nhân hả ?
- Thế thì tối nay, em đưa anh đến chỗ này, biết đâu anh sẽ tìm được điều gì đó mới mẻ ?
- Saint Denis, BelleVille hay Moulin Rouge[2'>?
- Ngay đây thôi...
Tôi đi theo Nam trong dòng người đông đúc ấy, chúng tôi lúc nào cũng lọt thỏm giữa con phố thủ đô hoa lệ này. Cả hai bước vào một quán bar với nhiều ánh điện màu. Chúng tôi tìm được một chỗ ngồi khá dễ dàng, vì bây giờ chưa phải là thời gian để người ta đi bar. Hùng gọi đồ uống cho cả hai, nó biết tôi muốn uống gì. Dần dần tôi cũng nhận ra được sự « mới mẻ » mà Nam đề cập. Không gian này hơi khác với những quán bar thông thường mà tôi vẫn hay đi, ở đây thiếu vắng những cô phục vụ xinh đẹp, thay vào đó là thế giới của những người đàn ông, có mấy gã phục vụ bàn bảnh bao cùng thân hình cơ bắp. Tôi chỉ mỉm cười hỏi cậu em đối diện :
- Em vẫn thường hay lui tới đây sao?
- Không thường, nhưng thỉnh thoảng có ghé!
- Đi một mình à?
- Một mình cũng có mà với bạn cũng có. Anh cũng đừng nghĩ nó có gì ghê gớm, anh vẫn có thể uống rượu, nghe nhạc ở đây đó thôi.
Tôi đá mắt về phía cô gái ở bàn bên cạnh hỏi Nam:
-Thế cô gái kia là người chuyển giới à?
Nó cau mày :
- Mắt anh có vấn đề hả? Chẳng lẽ sống độc thân lâu quá nên giờ hết phân biệt được con gái rồi sao ?
- Lẽ nào con gái lại thích đến đây?
- Có thể giống như anh, thằng bạn đi cùng cô ta là Gay, họ đến đây để uống với nhau vậy thôi. Mà anh không thấy, mấy tên phục vụ ở đây quá đẹp trai sao, đó cũng là sự thu hút với phái nữ mà.
- Ừ thì đẹp, nhưng đâu có "xài" [3'>được.
Nó lại nhăn mặt, trợn mắt với tôi :
-Không phải là không xài được, mà là họ sinh ra không phải để dành cho phái nữ.
Tôi lấy làm buồn cười với câu trả lời rất tự hào của Nam. Đây là điểm mà tôi thích nói chuyện với cậu ta. Tôi chưa bao giờ thấy nhàm chán với cái miệng luôn muốn dành phần thằng đến cùng ấy.
- Hình như ở Việt Nam không có những chỗ như thế này em nhỉ?
- Em cũng chẳng biết nữa, ngày xưa ở Việt Nam em có biết đi bar là thế nào đâu?
- Có lẽ cuộc sống ở đây thú vị hơn phải không em?
- Sẽ không phải đối diện với mọi người thôi anh ạ.
- Em sẽ trốn tránh đến bao giờ?
- Đến khi nào không thể được nữa.
Câu trả lời ấy bỗng xoáy sâu vào hoàn cảnh của chính tôi. Tôi cũng tự hỏi mình rằng mình sẽ trốn chạy đến bao giờ. Bi kịch của Nam đớn đau hơn tôi nhiều khi trên vai em là muôn vàng gánh nặng và có thể trở thành một cú sốc tâm lí dai dẳng trong suốt cuộc đời nếu thiếu đi sự cảm thông. Còn tôi, đơn giản vì hai chữ gia đình mà thôi. Tôi sống trong quá nhiều sự kì vọng, những bước chân của tôi trên con đường gai góc này không phải do chính tôi đặt để mà do người lớn sắp xếp. Nhiều lúc tôi thấy thế giới xung quanh mình thật phù phiếm, khi người ta so sánh với nhau bằng những thước đo vượt xa nhân văn mà con người vốn có. Tôi ghét bị so sánh và biến mình thành một thang đo cho một sự hơn thua nào đó. Ở đây, không phải Sài Gòn, tôi cũng không phải là tôi trong những mối quan hệ phức tạp ấy. Tôi là chính tôi, một thanh niên tự do thật sự. Thế nhưng tôi chẳng mấy hài lòng với cuộc sống này, đơn độc quá, trơ trọi quá. Lẽ nào người ta cần phải có sự đánh đổi. Tôi chợt quay sang hỏi Nam:
- Biết là sẽ có lúc không thể tránh né được nữa, tại sao em không kết thúc sớm vấn đề này đi?
- Kết thúc thế nào hả anh?
- Em có thể nói thật những suy nghĩ của bản thân mình cho gia đình, mọi người. Họ có thể cảm thông chia sẻ?
- Và có thể em sẽ mất tất cả ?
Tôi thật sự ngậm ngùi tron
Một câu chuyện hay lý giải vì sao phụ nữ lại khóc. Nếu là phụ nữ hãy đọc để trân trọng những giọt nước mắt của mình không rơi phí hoài. Nếu là đàn ông hãy đọc để hiểu lý do thực sự một người[…]
Truyện ngắn
Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. Con mương được đào chỉ vì lúc lập vườn, người ta cần đất để lên liếp, đắp bờ, trồng mấy thứ cây ăn trái lâu năm. Mùa gặ[…]
Truyện ngắn
Tôi gặp em vào 1 buổi trưa nắng gắt giữa lòng Cần Thơ ồn ã náo nhiệt. Cái cảm giác ban đầu của tôi đối với em chỉ duy nhất hai từ "quá đẹp". Nét đẹp hiện đại, dáng cao, làn da trắng nõn nà l[…]
Truyện ngắn
Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công viên, dạo phố. Chị dắt tay con trai đi trước, anh thong thả đi đằng sau. Chị luôn nắm tay con thật chặt. L[…]
Truyện ngắn
Tôi là đứa không biết trân trọng nên giờ hãy ráng mà chịu thôi. Tôi quen hắn và anh qua yahoo. Tôi quen hắn sau khi đã làm bạn trên yahoo với anh hơn 1 tháng. Cả 2 người ấy bằng tuổi nhau, […]
Tâm Sự
Vợ tôi hỏi: Trên TV có gì không anh? Tôi trả lời: Có rất nhiều bụi bặm, chắc tại em quên lau. Thế là hai vợ chồng cãi nhau. Cuối tuần, vợ tôi muốn đi đến một nơi thật đắt tiền. Tôi chở bả t[…]
Truyện ngắn
Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, cố mang lại niềm vui cho mọi người. Ngày xửa ngày xưa, có một chú hề làm nghề mua vui cho mọi người. Chú kh[…]
Truyện ngắn
Ở Hà Nội, dễ thấy cảnh những nhóm bạn trẻ ăn mặc đẹp, ngồi trầm tư trong quán cà phê hoặc ở vỉa hè. Họ có thể ngồi xì xụp ăn phở trên ghế đẩu nhựa xanh đỏ, có thể gác chân trên ghế mây, tay […]
Truyện Blog