
Bụi thời gian đã phủ lên cả một miền ký ức!
Bình chọn: 280
Bình chọn: 280
Con không nghĩ là một năm sống với một khoảng trống lớn lại trôi nhanh thế, người ta cứ mông lung ngày này qua ngày khác về một khoảng trời xa xăm cả năm trời liền mà không nghĩ mình đã mông lung được một khoảng thời gian dài đến thế.
Khi chợt nhận ra cái nắng một mùa hè nữa lại về và trải dài trên phố, chợt nhận ra bằng lăng đã nhuộm tím cả một khoảng trời râm ran tiếng ve kêu đâu đó. Cũng là lúc nhận ra bụi thời gian đã trải dài lên cả một miền ký ức.
***
Bố trong ký ức xa xưa hồi bé tẹo là những ngày hè xách giỏ đi theo bố bắt cua về nấu canh, con bập bõm lội ruộng nước ngã xiêu vẹo, về thế nào cũng có bộ quần áo đầy bùn đất, nhưng lần nào đi bắt cua bố cũng vẫn cho đi theo.
Với ý nghĩ ngây thơ của một đứa 6, 7 tuổi ruộng lúa như là một nơi diệu kỳ với những con cào cào, châu chấu màu xanh, chuồn chuồn ớt màu đỏ, nòng nọc màu đen, hoa bèo màu tím, một thế giới có quá nhiều thứ thú vị để nghịch ngợm. Lần nào đi theo cũng cặm cụi lăng xăng đi hái những bông hoa dại, những bông cỏ gà, hay mải chạy theo mấy con chuồn chuồn đá, kệ cho trời nắng vỡ đầu, cầm giỏ cua mà cứ chạy tít tận đâu. Nên bập bõm ngã lên ngã xuống thì lần nào cũng vẫn hào hứng lắm xách giỏ chạy theo bố.
Bố trong ký ức ngày xưa còn là một tấm lưng lớn, con ngồi sau tóm áo bố trên chiếc xe đạp kỳ cạch bố trở từ nhà lên tận Hà Nội chơi, và đã sướng mãi giống như con chim nhỏ lần đầu tiên bay xa cái tổ của mình, được lần đầu tiên đi qua cầy cầu lớn nhất, bắc qua con sông lớn nhất mà con từng thấy – sau này lớn mới biết đấy là cầu Long Biên, sông Hồng.
Những ngày mùa gặt, vất vả thế mà vẫn có lần bố còn đút túi cái tổ chim mang về tận nhà cho tụi con chơi. Tuổi thơ con lớn lên giản đơn với những cây cỏ dại, những con côn trùng bắt ngoài đồng về, những trò chơi với cát, sỏi,... nhưng chưa khi nào con thấy mình có một tuổi thơ cơ cực. Con thấy mình có một tuổi thơ mênh mang với cánh đồng xanh bất tận với ánh nắng trải dài.
Rồi hồi bố đưa đi thi đại học, ngày thi đầu tiên xong nhìn cái mặt méo xệch của con vì không làm được bài, bố vẫn chỉ nhắc hôm sau làm bài bình tĩnh.
Kết quả sau mấy ngày vất vả đưa con đi thi thì con vẫn... trượt, thất bại lớn đầu tiên của một đứa con gái 18 tuổi. Con đã tự trách bản thân nhiều đến mức tụt mất mấy ký. Sự kỳ vọng của bố và mẹ vào con, rồi cả sự kỳ vọng của chính bản thân con vào mình nữa, đều không là gì cả. Dù bố mẹ không trách một lời nào nhưng con không thoát khỏi cảm giác mình là người có lỗi.
Rồi con cũng đi học, ít ra là không phải ở nhà rồi loay hoay không biết làm thế nào để định hướng có một tương lai tự lập, rồi bố mẹ lại cõng trên lưng cái gánh nặng lớn hơn vì con.
Suốt mấy năm con đi học, ngoài việc đồng ruộng bố chạy thêm xe ôm, da bố đen sạm đi vì công việc phơi nắng phơi gió ở ngoài đường với bao nhiêu vất vả, rủi ro. Nghe những câu chuyện bố kể về ngày làm việc của mình có lúc dở khóc dở cười, rồi những hôm trời mưa chở khách, con chỉ cảm thấy tội tội vì thương bố. Mỗi lần con đi học về, trước khi con lên trường bố lại đưa cho mấy trăm nghìn để lo việc ăn ở trên trường, cầm những đồng tiền sương gió ấy, con chẳng bao giờ cho phép mình tiêu hoang.
Dù gì, thì con cũng biết con chưa bao giờ là đứa con giỏi để bố mẹ được tự hào, bù lại con cố gắng làm một đứa con ngoan, nhưng thật buồn là trong cuộc sống này là cái sự ngoan thôi nhiều khi cũng chẳng có mấy giá trị. Người ta có thể định giá những món đồ hàng hiệu, những chiếc xe hạng sang, hay một khối tài sản lớn, nhưng chẳng ai bận tâm nhiều xem lương tâm có giá bằng bao nhiêu?!
Sau bao nhiêu khó nhọc, lam lũ, vất vả sương nắng, rồi một ngày bố bệnh, lúc đấy con mới chỉ sắp ra trường, chẳng làm được gì cho bố. Những lúc nghĩ về bố con luôn thấy mình có lỗi. Tháng lương tết đầu tiên con đi làm, được thưởng tết, con đưa bố bảo bố tiêu gì thì tiêu, tết rồi bố mua bộ quần áo mới, lúc đầu bố không nhận, kêu là "Lương mày được bao nhiêu, cho bố làm gì?", rồi bố nhận nhưng cũng chẳng mua quần áo mới, lại bảo "Bố suốt ngày ở nhà, chẳng đi đâu mà cần quần áo mới", tiền bố lại cất một chỗ khi cần để mua thuốc.
Bao nhiêu vất vả, lam lũ từ lúc bọn con còn bé tẹo đến lúc bọn con lớn đi làm tự lập được là lúc gánh nặng nhẹ bớt đi thì bố lại không được an nhàn ngày nào lại quay sang chống chọi với bệnh tật. Những lần đi thăm bố ốm ở bệnh bị ám ảnh bởi mùi thuốc tẩy trùng len lỏi trong không khí, đông đúc và ngột ngạt, ngột ngạt bởi chính những tiếng thở dài, những ánh mắt mệt mỏi của người ốm và người nhà đi chăm người ốm, những khuôn mặt phờ phạc, những đôi mắt mệt mỏi lúc nào cũng cầu mong điều bình an cho người thân trong sự hoang mang, lo sợ.
Thấy tất cả những người đến bệnh viện thật là tội, đến ốm dặt ra đấy, đến viện để điều trị mà như bị đi đầy, cứ cực cực sao. Một chiếc giường một mà dùng cho 2, 3, thậm chí 4 người nằm, người
Đôi khi, mở lòng mình với một người xa lạ lại thấy an yên đến lạ thường. Chỉ cần ở bên lắng nghe ta nói, lắng nghe ta khóc cũng đủ làm ta không bao giờ quên được cho dù là gặp trong hoàn cản[…]
Truyện ngắn
Truyện cổ tích má viết cho chúng tôi bằng cả sự nhọc nhằn, sự đau đớn, bằng nước mắt, mồ hôi và bằng cả cuộc đời của má. Mẹ ruột chúng tôi mất sau khi sinh em trai út của tôi. Chị Như, chị […]
Truyện ngắn
Audio Nghề của Tèo là bán báo dạo, nó thích nhất là bán báo "Công An " vì tờ báo đó toàn đăng bài ghi chép những vụ án, nhiều người thích mua. […]
Truyện ngắn
Bắt đầu từ những ngón chân. Anh vẫn thế. Tôi đã quen dần kể từ đêm tân hôn. Người ta nói nhiều về cách thức và biểu đạt, về những khám phá mới lạ, như đường vào mê cung muôn vàn kỳ thú nhưng[…]
Truyện ngắn
Vì em cũng yêu người con trai không ra gì này thật lòng... # "Chị làm ơn buông người yêu của em ra đi được không?" Em không sai khi bước chân vào cuộc tình này. Chị trách em là người thứ 3 […]
Tâm Sự
Một ngày nào đó, rất gần thôi, tôi sẽ ôm cậu ấy thật chặt, với tất cả yêu mến của mình. Như một lời cảm ơn. "Tâm trạng trầm uất của người thuộc cung Cự Giải có khả năng nhấn chìm bạn tro[…]
Truyện ngắn
Có những lúc em tự hỏi bản thân mình em yêu anh vì điều gì. Tình yêu này với em chưa bao giờ có lối thoát, em rõ nhất điều đó nhưng en không thể tự tách mình ra khỏi anh... Anh luôn nói "Cá[…]
Tâm Sự
"Nếu có em nào yêu ông một đêm, chỉ một đêm thôi, ông có chịu không?" "Chịu cả hai tay ba chân. Tôi thường mơ có em nào như thế! Nhưng mà chỉ lúc đi công tác thôi nhé, chứ ở nhà với vợ không[…]
Truyện Blog