
Bụi thời gian đã phủ lên cả một miền ký ức!
Bình chọn: 291
Bình chọn: 291
Rồi nhìn vài tấm biển có dòng chữ: "Đề phòng trộm cắp" trong khuôn viên bệnh viện cũng thấy buồn thiu cho sự thật trước mắt, những người đã đến viện để điều trị là người ta phải ốm lắm, một khi đến viện thì hẳn là phải tốn kém, đa phần mình gặp toàn là người cứ khắc khổ lam lũ, những người đấy hẳn là mắc chứng sợ bệnh viện, họ chỉ chịu đến viện khi mà ốm không chịu được nữa, đơn giản chỉ vì sợ tốn kém quá sức của họ, có khi vài ngày đi viện cũng tốn đến số tiền cả tháng, cả năm họ giành dụm, chưa tính đến việc chạy vạy, cầm cố, những đồng tiền người ta hết sức gom nhặt chỉ mong đổi lại sức khỏe cho người thân . Vậy mà, có những kẻ đang tâm đi lừa, đi trộm cắp ở cái nơi người ta đang đối mặt với những điều khốn khổ như thế.
Cứ nghĩ bố đi viện vài ngày xong lại khỏe rồi về nhà, nhưng lần này thì không. Lúc lên thăm bố thấy bố mệt rõ rệt, hỏi mẹ bố ăn được nhiều không, mẹ chỉ nói bố uống ít sữa rồi, lúc về thấy mẹ rơm rớm, cho dù mẹ bảo là cứ yên tâm về đi, nhưng linh cảm có gì đó chẳng lành.
Rồi không ngờ, cũng cái nắng hè gay gắt này năm trước nghe tin bệnh viện trả bố về, từ lúc đó đầu óc cứ mông lung và không định hình được: "Chuyện gì đang xảy ra với mình thế?!". Tận mắt thấy bố bị buộc chân, tay vào giường, trong cơn hôn mê gan bố nói linh tinh nhiều lắm, con thấy bố nhìn con nhưng dường như bố không nhận ra con nữa, mắt con nhòe đi vì không làm gì được cho bố.
Thấy cuộc sống sao bất công với bố, rồi bất công cả với chúng con chỉ có 5 ngày quây quần bên bố, nhìn bố gồng mình lên với những cơn đau nghiến răng, tụi con cũng đau lắm. Trong lúc mê man thấy bọn con nước mắt ngắn dài, bố vẫn còn dặn :"Cứ bình tĩnh!". Câu nói làm tim con thắt lại, con sẽ chẳng bao giờ quên câu nói ấy. Bao nhiêu hi vọng cũng chẳng đổi lại được gì. Cái thời khắc nhìn người thân, ruột thịt thở những hơi thở gấp gáp cuối cùng nếu ai đó đã trải qua sẽ hiểu được nỗi đau như thế nào, sự tan vỡ như thế nào, trong khi những người ở lại không thể nào níu giữ hay thay đổi được điều gì, chỉ biết lặng đi với nỗi đau. Một năm rồi, mà nỗi đau ấy vẫn bất chợt trỗi dậy mỗi khi nỗi nhớ ùa về, và vẫn đau như trước chẳg thể nguôi ngoai.
Cuộc sống cũng thật lạ lùng, người ta sinh ra là đã được mặc định chỉ có một khoảng thời gian để tồn tại, đi hết cái giới hạn đấy chỉ là hư không, và rồi một ngày mỗi chúng ta rồi cũng bị nuốt vào cái khoảng hư không đấy. Không có trường hợp loại trừ cho một ai.
Những ngày rằm, mùng một mẹ hay rủ đi chùa, chùa chiền mang lại cảm giác thanh tịnh lắm, nhưng mình là một đứa vô thần nên đi chùa chẳng bao giờ cầu khẩn cái gì ham hố, chỉ đại loại mong cho mọi người trong gia đình sức khỏe và sự bình an, chỉ vậy. Lắm khi đi theo mẹ chỉ để làm xe ôm cho mẹ, rồi ngồi lẩn thẩn ở bên ngoài để cảm thấy cái tĩnh ở một nơi linh thiêng chứ chẳng có mục đích cầu khấn điều gì. Một nơi thanh tịnh như thế sao cứ phải làm cho nó ồn ào bởi bao nhiêu tham, sân, si của đời thường?
Rồi khi ngồi ở sân chùa trong cái thanh tịnh trong trẻo ấy nhìn lên những tán cây cổ thụ rợp bóng lay động bởi những cơn gió vi vu, xào xạc trên đó, chợt hỏi: Thực sự người ta làm sao có thể bình yên khi kiếp con người vẫn cứ đè nặng trên vai từng ngày? Có nơi nào gọi là bình yên khi những nỗi buồn nhân thế vẫn đang hiện hữu ở quanh đây? Liệu ở cái khoảng hư không bình yên có đang ở đấy? (Thôi, cái này ảo quá, không nghĩ nữa!)
Chỉ là thấy cuộc sống luôn là một điều kỳ diệu, cho dù chính nó có những lần thản nhiên làm ta đau, đau đến nghẹt thở. Nhưng mình chẳng muốn đề cập đến điều gì vượt tầm trí hiểu, chỉ là lúc này ta đang ở đây, và đang sống trong khoảng thời gian hữu hạn của chính mình, khi có thể hãy dành thời gian quan tâm đến những người thân yêu, ruột thịt, những người cho dù có chuyện gì xảy ra sẽ vẫn luôn bên bạn. Khi đang đi làm, đi học ở xa nhà hãy về nhà khi có thể vì ở nhà, mọi người trong gia đình đang nhớ bạn đấy - những người luôn yêu thương bạn mà không cần bất kỳ điều kiện gì.
Và tớ cũng thấy rất tự ti khi ở bên cạnh cậu, lúc nào tớ cũng nghĩ mình không xứng với cậu. Tớ mới thật là ngốc đúng không... 1. Phải cố lắm tôi mới ngăn được mình kêu lên một tiếng thảng […]
Truyện ngắn
Phát hiện đồng hồ báo thức đã hết pin, trời lại lạnh, anh không muốn ra ngoài mua pin, anh bèn gọi điện về cho mẹ... Sau mấy tháng trời rong ruổi kiếm việc, cuối cùng anh cũng đã kiếm được […]
Truyện ngắn
Không ai có thể thành công một mình
Không có ai, chắc chắn không có ai, có thể thành công một mình bao giờ! Vào thế kỷ 15, tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình có tới 18 người con. Cha của họ phải làm việc tới 20 tiếng đồng h[…]
Truyện ngắn
Bố đã từng yêu thương mẹ và đến bây giờ khi mẹ đã bỏ đi, bố vẫn không ngừng hận, ngừng đau và ngừng chờ đợi. Bố đánh mẹ. Đôi mắt nhòe nhoẹt nước mắt của bà cúi gục xuống đất. Cánh tay bà bầ[…]
Truyện ngắn
Có một thứ tuổi đời mà cứ mỗi mùa Xuân đến, lòng cứ nhẹ đi những niềm vui mong manh mà lại nặng thêm những nỗi buồn vu vơ không nắm bắt được. Thời trẻ cũng thường có những lúc buồn buồn như […]
Truyện Blog
Từng cánh én phiêu du trên nền trời bầu thu không, hòa mình vào làn gió nhẹ chao lượn trên cánh đồng đang bước vào mùa gặt hái. Trên cánh đồng mênh mông đã ngã sang màu vàng óng của những h[…]
Truyện ngắn
Tên của đóa hồng - Umberto Eco
Có lẽ, Umberto Eco muốn trao cho độc giả một cuốn sách để họ có thể thốt lên sau khi đọc xong: "Tôi đã đi cùng khắp, kiếm sự an bình, rốt cuộc chỉ tìm thấy nó khi ngồi ở một góc phòng với mộ[…]
Sách Hay
Nó mỉm cười vì mình đã yêu một tình yêu không từng tồn tại, và đã cố trân trọng bảo vệ một tình bạn không hề tôn trọng mình. Trước ngày rời đi, nó lại một lần nữa ngồi uống nước với một cặp[…]
Truyện ngắn