
Bụi thời gian đã phủ lên cả một miền ký ức!
Bình chọn: 281
Bình chọn: 281
Rồi nhìn vài tấm biển có dòng chữ: "Đề phòng trộm cắp" trong khuôn viên bệnh viện cũng thấy buồn thiu cho sự thật trước mắt, những người đã đến viện để điều trị là người ta phải ốm lắm, một khi đến viện thì hẳn là phải tốn kém, đa phần mình gặp toàn là người cứ khắc khổ lam lũ, những người đấy hẳn là mắc chứng sợ bệnh viện, họ chỉ chịu đến viện khi mà ốm không chịu được nữa, đơn giản chỉ vì sợ tốn kém quá sức của họ, có khi vài ngày đi viện cũng tốn đến số tiền cả tháng, cả năm họ giành dụm, chưa tính đến việc chạy vạy, cầm cố, những đồng tiền người ta hết sức gom nhặt chỉ mong đổi lại sức khỏe cho người thân . Vậy mà, có những kẻ đang tâm đi lừa, đi trộm cắp ở cái nơi người ta đang đối mặt với những điều khốn khổ như thế.
Cứ nghĩ bố đi viện vài ngày xong lại khỏe rồi về nhà, nhưng lần này thì không. Lúc lên thăm bố thấy bố mệt rõ rệt, hỏi mẹ bố ăn được nhiều không, mẹ chỉ nói bố uống ít sữa rồi, lúc về thấy mẹ rơm rớm, cho dù mẹ bảo là cứ yên tâm về đi, nhưng linh cảm có gì đó chẳng lành.
Rồi không ngờ, cũng cái nắng hè gay gắt này năm trước nghe tin bệnh viện trả bố về, từ lúc đó đầu óc cứ mông lung và không định hình được: "Chuyện gì đang xảy ra với mình thế?!". Tận mắt thấy bố bị buộc chân, tay vào giường, trong cơn hôn mê gan bố nói linh tinh nhiều lắm, con thấy bố nhìn con nhưng dường như bố không nhận ra con nữa, mắt con nhòe đi vì không làm gì được cho bố.
Thấy cuộc sống sao bất công với bố, rồi bất công cả với chúng con chỉ có 5 ngày quây quần bên bố, nhìn bố gồng mình lên với những cơn đau nghiến răng, tụi con cũng đau lắm. Trong lúc mê man thấy bọn con nước mắt ngắn dài, bố vẫn còn dặn :"Cứ bình tĩnh!". Câu nói làm tim con thắt lại, con sẽ chẳng bao giờ quên câu nói ấy. Bao nhiêu hi vọng cũng chẳng đổi lại được gì. Cái thời khắc nhìn người thân, ruột thịt thở những hơi thở gấp gáp cuối cùng nếu ai đó đã trải qua sẽ hiểu được nỗi đau như thế nào, sự tan vỡ như thế nào, trong khi những người ở lại không thể nào níu giữ hay thay đổi được điều gì, chỉ biết lặng đi với nỗi đau. Một năm rồi, mà nỗi đau ấy vẫn bất chợt trỗi dậy mỗi khi nỗi nhớ ùa về, và vẫn đau như trước chẳg thể nguôi ngoai.
Cuộc sống cũng thật lạ lùng, người ta sinh ra là đã được mặc định chỉ có một khoảng thời gian để tồn tại, đi hết cái giới hạn đấy chỉ là hư không, và rồi một ngày mỗi chúng ta rồi cũng bị nuốt vào cái khoảng hư không đấy. Không có trường hợp loại trừ cho một ai.
Những ngày rằm, mùng một mẹ hay rủ đi chùa, chùa chiền mang lại cảm giác thanh tịnh lắm, nhưng mình là một đứa vô thần nên đi chùa chẳng bao giờ cầu khẩn cái gì ham hố, chỉ đại loại mong cho mọi người trong gia đình sức khỏe và sự bình an, chỉ vậy. Lắm khi đi theo mẹ chỉ để làm xe ôm cho mẹ, rồi ngồi lẩn thẩn ở bên ngoài để cảm thấy cái tĩnh ở một nơi linh thiêng chứ chẳng có mục đích cầu khấn điều gì. Một nơi thanh tịnh như thế sao cứ phải làm cho nó ồn ào bởi bao nhiêu tham, sân, si của đời thường?
Rồi khi ngồi ở sân chùa trong cái thanh tịnh trong trẻo ấy nhìn lên những tán cây cổ thụ rợp bóng lay động bởi những cơn gió vi vu, xào xạc trên đó, chợt hỏi: Thực sự người ta làm sao có thể bình yên khi kiếp con người vẫn cứ đè nặng trên vai từng ngày? Có nơi nào gọi là bình yên khi những nỗi buồn nhân thế vẫn đang hiện hữu ở quanh đây? Liệu ở cái khoảng hư không bình yên có đang ở đấy? (Thôi, cái này ảo quá, không nghĩ nữa!)
Chỉ là thấy cuộc sống luôn là một điều kỳ diệu, cho dù chính nó có những lần thản nhiên làm ta đau, đau đến nghẹt thở. Nhưng mình chẳng muốn đề cập đến điều gì vượt tầm trí hiểu, chỉ là lúc này ta đang ở đây, và đang sống trong khoảng thời gian hữu hạn của chính mình, khi có thể hãy dành thời gian quan tâm đến những người thân yêu, ruột thịt, những người cho dù có chuyện gì xảy ra sẽ vẫn luôn bên bạn. Khi đang đi làm, đi học ở xa nhà hãy về nhà khi có thể vì ở nhà, mọi người trong gia đình đang nhớ bạn đấy - những người luôn yêu thương bạn mà không cần bất kỳ điều kiện gì.
Đời giáo viên có lẽ chỉ cần thế là đã cảm thấy đủ hạnh phúc. Sau một thời gian dạy học sinh lớp lớn. Nhiều lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản. Lúc nào cũng lý do lý trấu, biện minh đủ điều,[…]
Truyện ngắn
Nếu ông trời ban cho em một điều ước, em sẽ ước gì? Ừm...Nếu thật sự có một điều ước, em ước gì những khoảnh khắc hạnh phúc sẽ là mãi mãi. Vậy chị giúp em thực hiện nhé! Hằng là cô gái […]
Truyện ngắn
Tôi gặp Linh lần đầu tiên là lúc tình nguyện ở nghĩa trang nhân ngày 27 7. Chẳng chút ấn tượng. Đang thu dọn đồ thì Nam bỗng gỡ cái tai nghe của tôi ra: Lần trước mày bảo là chỗ trọ củ[…]
Truyện ngắn
Tôi muốn kể một câu chuyện "có thật" mà chính tôi đã chứng kiến sau một đêm lang thang trên phố. Hi vọng, bất kỳ ai có thể hiểu được ý nghĩa của nó xin gửi tôi "chút đồng cảm" về cuộc sống, […]
Truyện ngắn
Tôi đã đi và mang theo những ước mơ, những kỷ niệm và một lời hứa với em. Và trong cuộc đời này tôi vẫn chưa bao giờ giữ được lời hứa của mình. Thời gian qua, có biết bao điều đến và đi. C[…]
Tâm Sự
Có lẽ anh cũng hiểu tôi không hề cảm nhận được những gì anh làm, anh cũng quá mệt mỏi vì sự vô cảm của tôi trước mọi nỗ lực của anh. Anh đã từ bỏ tôi cũng vào một ngày mưa tầm tã. Mưa, là […]
Tâm Sự
Không gì bằng 1 buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái nhà, và ngắm hoàng hôn. Cứ như thế cho đến khi những quầng đỏ trên trời dần biến mất. Mặt trời đã lặn, êm ả. Nó […]
Truyện ngắn
Đôi lúc tôi có cảm giác rằng mình là người duy nhất bị lãng quên ấy... Min da trắng bóc, người nhỏ thó, chỉ cao đến ngực tôi. Tóc Min màu nâu mịn, lúc nào cũng buộc gọn gàng thành cái đuôi […]
Truyện ngắn