Bình thường à! Chúc cậu may mắn!
Bình chọn: 504
Bình chọn: 504
- Thực ra thì...cậu ấy cũng không tệ.
Ngày thứ 4: Long bắt đầu mon men sang bàn Chi nói chuyện.
Ngày thứ 5: Long và Chi đạp xe song song về tận cửa nhà Chi rồi Long mới về.
Ngày thứ 6: Long với Chi cùng nhau ra cổng trường ăn vặt.
Ngày thứ 7: Long chở Chi về nhà.
Ngày chủ nhật: Hai người cùng nhau đi ăn phở.
Giang thầm nghĩ: hai người này tiến triển nhanh thật.
***
Chi và Long cùng thi vào một trường cấp 3, họ vào cùng một lớp. Suốt 4 năm, họ cùng đi học, cùng về nhà, cùng đi ăn, cùng đi chơi. Ai ai cũng rõ hai người là một đôi nhưng chính họ lại chưa ai thốt ra lời tỏ tình nào với đối phương. Giang đã từng khích lệ hết người này đến người khác nhưng họ vẫn dậm chân tại chỗ. Giang thì rất tốt! Đang có một anh người yêu vừa đẹp trai vừa giỏi giang hơn họ 2 tuổi, đang học đại học. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế. Cho đến một ngày...
Chi vừa bước chân vào lớp, nhìn thấy gương mặt thiếu sức sống của Long thì suýt nữa hét lên. Nó vội chạy đến bên Long.
- Ông làm sao thế? Tối qua không ngủ à?
Nó xót xa xoa xoa má Long.
- Ừ! Tại hôm qua tôi thức đêm xem phim.
Long cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
- Ông hâm vừa thôi chứ!
Chi lo lắng, khẽ trách móc. Long nhìn chăm chăm vào nó.
- Tôi không sao!
Long lắc đầu.
- Lần sau đừng có tự hành hạ sức khỏe như vậy! Nha?
Trời vào đông đã se lạnh, Chi cầm tay Long lên, thấy tay cậu lạnh toát.
- Ừm...
Long gật đầu nhẹ. Cậu cố gắng lắm cũng không nở được một nụ cười để an ủi Chi.
Giờ ra chơi, Chi chạy đi mua bánh mì trứng, mua sữa cho Long.
- Này! Ông ăn đi tôi chen mãi mới mua được đấy!
- Bà không ăn à?
- Không! Ông mới cần bồi bổ chứ. Ăn đi ăn đi nhanh lên!
- Bà ngồi xống đây với tôi.
Chi ngồi xuống bên cạnh Long.
- Giang bảo tôi là tôi hèn quá!
- Sao? Nó ăn nói thế đấy! Tự dưng nó lại nói ông thế là thế nào?
Chi lập tức lên tiếng bất bình.
- Nó nói thế từ lâu lắm rồi! Tôi cũng không biết là từ khi nào! Nó bảo tôi thích ai cũng không dám nói. Tôi cũng tự thấy tôi hèn thật!
Chi không thốt được lời nào.
- Cho nên hôm nay tôi chính thức nói với bà. Tôi thích Chi! Tôi thích Hà Quỳnh Chi!
Chi vẫn không thốt được lời nào, đơ ra như tượng gỗ.
- Này! Bà sao thế?
Long huơ huơ tay trước mặt Chi.
- Không! Chỉ là tôi...tôi...
Chi lắp bắp không nói rõ.
- Bà làm sao?
- Chỉ là tôi...ừm...tôi không nghĩ là chuyện này cần suy nghĩ đến nỗi cả đêm không ngủ. Khó nói thế cơ à?
Chi nhìn Long với ánh mắt cười cười.
- Sao bà không nói đi? Xem khó hay dễ.
- Ơ! Hôm nay tôi đang định nói đấy. Nhưng mà ông nói rồi thì thôi!
Nó cười ranh ma, nhún nhún vai.
- Bà...thật sự không có khái niệm xấu hổ.
- Xấu hổ có ăn được không?
- Bà có hiểu con gái cần nữ tính không hả? Mà lúc con gái xấu hổ lại càng nữ tính nên bà cần phải biết xấu hổ nó mới giống con gái. Hiểu không?
- Ông nói ít thôi! Nhỡ về sau con tôi cũng nói nhiều...
Nói đến đây, Chi cảm thấy có gì đó không ổn, liền bụm miệng lại.
- Con? Bà...đầu óc đen tối.
- Đâu! Tôi không nghĩ gì đâu mà!
Chi ra sức phủ nhận.
- Bà nghĩ xem con tôi sẽ tên là gì?
Long lấy tay chống cằm, nhìn Chi chờ đợi.
- Tôi thích con gái tôi tên là Hân. Con trai thì...
- Con tôi! Không phải con bà!
Long rất tự nhiên ngắt lời Chi.
- Gì chứ? Con ông và con tôi...có gì khác nhau sao? Chẳng phải đều là họ Nguyễn và vẫn là tôi đẻ ra hay sao?
Chi nhìn Long vẻ kiên định.
Còn làm bộ làm tịch cái gì chứ? Tôi không lấy cậu thì ai lấy?
- Bà lấy đâu ra cái tự tin đấy?
- Tôi chắc chắn là như thế!
Chi đập bàn, khẳng định. Long hơi ngẩn ra, có thứ gì đó xuất hiện trong mắt cậu, thứ gì đó rất phức tạp. Dằn vặt, day dứt, phân vân, lo lắng, nuối tiếc, đau thương nhưng rất nhanh, mọi thứ đã biến mất.
- Ừ thế con trai...
- Tên là Nguyễn Hoàng Huỳnh Anh nhé?
- Tên này nghe kêu thế? Bà không sợ là sẽ hại nó bị gọi lên bảng à?
- Lên bảng thì lên. Thế nào nó cũng thông minh! Không phải lo!
- Lỡ nó lấy gen học dốt của tôi thì làm thế nào?
- Vớ vẩn! Con trai tôi thì phải thông minh giống tôi chứ?
- Nhưng mà nó cũng...
Nín bặt. Đây là cái trò gì thế nhỉ? Đúng là gậy ông đập lưng ông mà!
- Thôi được rồi! Bỏ cái trò này đi! Một trai một gái là đẹp nhỉ? Về sau tôi với ông sẽ kê một bộ bàn ghế ở sân sau, ngồi nhìn các con nghịch đất.
Chi nghĩ tương lai.
- Nghịch đất?
- Thì sân sau phải là vườn cây chứ! Nên bọn nó mới nghịch đất.
- Nhưng mà nghịch đất bẩn lắm!
- Để cho tuổi thơ bọn nó tươi đẹp!
- Ừ thế cũng được! Nhưng vườn cây thì biết trồng gì?
- Đương nhiên là t
Sao cơ ạ? – Tớ hét lên hoảng hốt – Chú sẽ giết con mèo này á? Tớ thấy bên ngoài ầm ĩ nên chạy ra xem. Chú Hoàng đang xách cổ một con mèo màu xám vằn đen, nó giãy giụa liên hồi, kêu gào thả[…]
Truyện ngắn
Nhật kí của một thanh niên mới làm chồng
Em thân yêu...Anh viết thư này cho em để kỷ niệm một năm ngày chúng ta chung sống. Với tất cả lòng chân thành và biết ơn sâu sắc, em hãy tin rằng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của đời[…]
Truyện ngắn
Bà gần 70, sống cùng con cháu. Con trai bà làm bác sĩ, tối ngày bận rộn. Con dâu chẳng khá hơn, nó trực ca cho một trung tâm tư vấn, mấy khi thấy nó đâu. Có thằng cháu thì đi học từ sáng đế[…]
Truyện ngắn
Tôi ngồi như pho tượng. Người cha ngượng ngùng xọc tay vào túi quần, lom khom tấm thân lêu khêu như muốn trốn. Tiếng rì rào phía dưới lắng dần rồi tất cả lặng im, tưởng như có thể nghe được […]
Truyện ngắn
Một sáng, tôi tạm quên đi những gì mình muốn quên, ra đầu phố ghé vào quán café quen thuộc, một tờ báo, một tách café nóng, một bản nhạc nhẹ rồi ngắm dòng người đang qua lại . Phố đã chật ch[…]
Truyện Blog
Anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự cáu gắt, ông lại bán xe rồi hay sao mà lại đi tàu lên đây. Anh cúi đầu trả lời […]
Truyện ngắn
Bàn tay nhỏ nhắn xoè ra ngoài mái che: Mưa anh ạ! Ừ! Anh về cẩn thận nhé! Ừ! Em cũng thế. Về đến nhà thì gọi điện cho anh. Anh này... Sao? Thôi không có gì, anh về kẻo muộn. Tiếng xe[…]
Truyện Blog
Cảm ơn hai người đàn ông xa lạ mà tôi đã gặp trong đời, có lẽ họ đã không biết rằng chính những lời khen dù chỉ vô tình của họ đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh và niềm tin vào cuộc sống. Kh[…]
Tâm Sự