
Biển có bao giờ lặng
Bình chọn: 508
Bình chọn: 508
- Katsumi?!
Tôi giật mình quay lại, thì ra là Naomi. Tôi mìm cười với người bạn cũ, giọng nhẹ đến ngạc nhiên:
- Ừ, Naomi vẫn ra đây giờ này?
Naomi gật đầu rồi quay ra nhìn biển. Cõi lòng tôi rung lên. Ánh mặt trời lúc này đỏ lừ nhưng màu mắt Naomi vẫn như mười bảy năm về trước, rực sáng và thuần khiết, cả cách Naomi im lặng không trả lời tôi nữa.
Sóng gầm gào và triều đang lên nhanh. Một cánh hải âu lạc đàn kêu thảm thiết nhưng tiếng chim bị tiếng sóng át hoàn toàn. Tôi bỗng nhiên thở dài mặc dù cõi lòng không chút u buồn, thậm chí còn thấy một cảm giác bình yên rất lạ đang dần choán hết cơ thể. Mười bảy năm đã qua, kể từ ngày tôi rời đảo Đông, mười bảy năm đủ dài để dạy tôi bớt luyến tiếc những chuyện cũ, những cảnh cũ, rằng là tất cả những gì đã qua thì phải để qua đi, không được níu kéo. Bản thân tôi cũng thay đổi nhiều, cũng không còn là Katsumi trẻ trung của ngày xưa nữa thì làm gì có quyền đòi hỏi một thứ gì đó, một ai đó phải bất biến.
- Katsumi gặp Mitsuo chưa?
Naomi đột nhiên lên tiếng hỏi. Giọng Naomi rõ như thể Naomi đang ngồi cạnh tôi, như mười bảy năm trước.
- Mình chưa – Tôi chậm rãi trả lời, tin rằng sau từng đó thời gian tôi cũng có thể bình tĩnh truyền âm không kém gì Naomi, trưởng nữ của gia tộc Oita danh tiếng – Mình muốn ngắm biển! – Tôi nói thêm.
Gió đưa tới tai tôi một âm thanh mơ hồ, ngỡ như tiếng thở dài. Nhưng Naomi có vẻ thanh thản yên bình và bất động như những đám mây trên trời.
Vầng dương đang lặn. Chỉ chốc nữa thôi đường chân trời sẽ hóa thành màu cam như thể ở nơi đó biển tỏa sáng. Ngày bé tôi có lần chỉ về phía xa xôi đó và nói với Matsuo và Naomi rằng mặt trời bị nhốt dưới lòng biển, mặt trời đang rất buồn, mặt trời đang khóc. Hai đứa chúng nó cười phá lên rồi hỏi tôi thế làm sao mặt trời lại thoát vào buổi sáng rồi lại bị nhốt lại lúc cuối ngày, ngày nào cũng thế mà không tìm cách trốn đi, thật xa ấy để biển không bao giờ tìm bắt được. Tôi lúc đấy tôi chịu cứng, ngồi nghệt ra với câu hỏi của Mitsuo và Naomi. Cũng gần ba mươi năm chứ ít gì.
Sóng cuộn tới làm ướt đôi giày vải nhưng tôi không nhúc nhích. Đã lâu lắm chân tôi không đẫm nước của đảo Đông và không cảm thấy cát trên đảo lạnh dần thế nào lúc ngày tàn. Tôi quay sang nhìn Naomi. Naomi cũng đứng yên, chân váy màu trắng đã sũng nước và lấm tấm cát từ lúc nào mà tôi không hay.
Bỗng Naomi quay lại, mỉm cười, những sợi tóc sáng bừng lên trong nắng cuối ngày. Naomi nói:
- Cứ như ngày xưa ý nhỉ?
Giọng Naomi có chút gì như luyến tiếc khiến tôi lặng đi. Mất một lúc sau khi con hải âu bay ngang đầu kêu lớn một tiếng, tôi mới cất lời được:
- Hai người có chuyện gì à? Giữa Naomi và Mitsuo ấy?
Sắc mặt Naomi lạ thay chẳng chút thay đổi dù vẫn vương vấn buồn bã. Mà cũng có thể là tôi tưởng tượng ra hết thảy những nỗi niềm này chăng, bởi vì tôi còn đang chao đảo sau ngần ấy thời gian mới lại về đảo Đông, và cái vồ vập ba
Audio Chị không hề biết 5 năm qua, công việc làm ăn của anh đã dần dần được mở rộng, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại […]
Truyện ngắn
Huyền và Trung quen nhau được gần hai, ba tháng gì đó, cũng hai, ba tháng qua, chị đã phải đi bộ bao nhiêu cây số để đến chợ, có những khi bận chở Huyền đi ăn kem, đi uống nước, chị đành gá[…]
Truyện ngắn
Audio Khi bạn mất đi một ai đó và bạn nghĩ rằng bạn đã dành cho người đó nhiều tình cảm hơn người đó dành cho bạn, thì khi họ mất đi, họ sẽ là người bị mất mát nhiều nhất. […]
Truyện ngắn
Tôi không biết mình nên cảm ơn hay oán ghét Thanh Hải vô thượng sư, vì bà ta mà tôi có được nàng mà cũng vì bà ta mà tôi phải mất nàng. Cơn lốc vô thượng sư càn quét vào Việt Nam với cường[…]
Truyện ngắn
Vì ước mơ ở phía đó, phải không Thuyên? Lớp mười. Tôi được xếp ngồi cạnh một tên con trai có đôi lông mày rậm như hai con sâu róm vắt ngang qua khuôn mặt, mắt lúc nào cũng ướt rượt, lông mi[…]
Truyện ngắn
Nhưng kì lạ thay! Hợp âm đầu tiên vang lên đã hút hồn tôi. Bobby chơi một bản nhạc buồn do cậu tự chọn mà tôi cũng chưa từng tập cho cậu. Nó đòi hỏi kỹ thuật cao hơn những gì Bobby đã học. D[…]
Truyện ngắn
Vì mùa hạ trong veo, nên cũng hay giữ đôi mắt của cậu trong veo như thế. Hứa với tớ, được chứ? Chúng tôi vừa ra khỏi trường. Mùa hạ thả trên vai An những tia nắng vàng óng ánh. Tôi nhìn ng[…]
Truyện ngắn
Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công viên, dạo phố. Chị dắt tay con trai đi trước, anh thong thả đi đằng sau. Chị luôn nắm tay con thật chặt. L[…]
Truyện ngắn