
Bí ẩn ngôi nhà bỏ hoang
Bình chọn: 455
Bình chọn: 455
...Trước mắt chúng tôi là một cái đầu người treo lơ lửng trên không. Chính xác là một cái mặt người, da nó trắng toát không một hột máu, những sợi tóc bù xù dính vào da trông càng ghê rợn, cái đầu thè lưỡi đỏ tươi khát máu. Và kinh hồn nhất chính là hai hốc mắt sâu hoắm không có lòng trắng toát lên cái nhìn vô hồn! Phải, đó chính là đôi mắt tối đen của...thần chết...
Trước khi tôi kịp định thần thì bọn trẻ con đã la hét thảm thiết, dẫm đạp lên nhau bỏ chạy toán loạn. Lần này thì chúng nó chạy về thật và chạy không một lần quay đầu ngoảnh lại. Bọn nó chạy như đã mấy chục năm rồi bọn nó chưa được chạy vậy! Và chắc chắn có cả nghìn câu thanh minh kiểu như "Đó chỉ là một con mèo thôi mà!" thì cũng còn khuya bọn nó mới chịu quay lại.
...Chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng đứa trẻ con nào. Chỉ còn vỏn vẹn ba đứa chúng tôi đứng chôn chân trước bộ mặt ma quỉ ấy. Cái Hạnh tưởng sắp ngất đến nơi thì bỗng dưng cái mặt ấy nở lên một nụ cười ranh mãnh. Thoáng chốc, khuôn mặt tử thần không còn, thay vào đó là bộ mặt đáng ghét của thằng Thúy. Phải, chính nó đã bày trò dọa chúng tôi. Nguyên là nó đã cố tình vò tóc tai bù xù, lè lưỡi ra rồi lấy đèn pin chiếu thẳng từ dưới lên mặt. Sau đó nó nhẹ nhàng vỗ vai một đứa đứng trước, đứa này vỗ vai đứa kia quay lại xem và kết cục là...như chúng ta đã biết.
Hồi ấy, kiểu dọa nạt này rất thịnh hành trong các phim ma cho trẻ em. Tôi cũng đã xem nhiều lần nhưng chưa lần nào thử và cũng không ngờ nó lại có tác dụng mạnh mẽ như vậy. Thằng Thúy nói vài câu nửa tạ lỗi, nửa thán phục:
-Tao không ngờ nó lại có hiệu quả ngoài sức tưởng tượng như vậy! Mà công nhận bọn mày dũng cảm thật đó, cả lũ kia co giò chạy hết cả rồi.
Dũng cảm ư? Chỉ có ba đứa chúng tôi mới hiểu được sự tình bên trong cái mà thằng Thúy gọi là "dũng cảm" ấy. không phải là ba đứa tôi can đảm nên không chạy mà là muốn chạy lắm nhưng...không chạy được. Ngay vào giờ phút ấy, chân tay tôi run lẩy bẩy, cả người lạnh toát, thần kinh còn đang mụ mị, toan chạy nhưng chân tay không thể di chuyển, suýt chút nữa thì...tè dầm. Cái Hạnh cũng chẳng kém, nó suýt té xỉu còn gì? Còn thằng Đông, tôi chắc chắn 100% rằng nó đã...tè ra quần. Ấy thế mà thằng Thúy lại nhầm tưởng "Những người nhát gan nhất" thành "Những người dũng cảm nhất". Hài!
Xong vụ choáng ngợp ấy, ba chúng tôi chẳng còn ham hố gì khám với phá nữa. Bọn tôi định rủ nhau bỏ về nhưng thằng Thúy thì hăm hở lắm:
- Sao lại vể? Có ma quỷ gì đâu. Phải vào giải đáp bí ẩn chứ!
Rồi nó thao thao bất tuyệt những câu đại loại như: "dũng cảm là phải...dũng cảm đến phút chót"
Ba đứa tôi thật sự mệt mỏi, sau hàng loạt những biến cố xảy ra, thần kinh của tôi đã chịu căng thẳng đến mức không thể nào căng thẳng hơn được nữa. Cứ như thể khi người ta sợ tới đỉnh điểm rồi thì sẽ không còn sợ gì nữa vậy! Tôi thở dài một tiếng rồi bước nhanh về phía ngôi nhà. Cả ba đứa bọn nó lò dò theo sau. Tôi đưa tay chạm vào cánh cửa gỗ rồi chầm chậm đẩy nó ra, cánh cửa kêu cót cét rồi từ từ dịch chuyển...Có một cái gì đó vụt qua, sàn nhà như bị rung chuyển mạnh...
- Bọn bay làm gì ở đấy vậy! Đêm hôm thế này, về nhà mau. Ở đấy nhiều rắn lắm đó! ...Tôi toan soi đèn pin vào để xem rõ thì có tiếng người hét lên.
Cả bốn đứa chúng tôi nghe vậy thì không ai bảo ai, đứa nào đứa ấy chạy thục mạng về nhà. Chắc bọn trẻ con đã chạy về báo cho người lớn biết để có người ra bảo vệ chúng tôi.
Sáng hôm sau, tại trường học, phi vụ đột kích Ngôi Nhà Bỏ Hoang của lũ trẻ con xóm tôi đã trở thành đề tài nóng hổi. Giờ ra chơi, cả bọn túm tụm vào chỗ tôi và cái Hạnh để hỏi xem đã có việc gì xảy ra. Và làm sao chúng tôi lại lành lặn trở về. Thằng Thúy từ đâu xông ra, kêu rằng nó là nhân chứng duy nhất cho việc chúng tôi đã chiến đấu với con quỉ. Vậy là tôi, cái Hạnh, thằng Đông trở thành nạn nhân của một con quỉ xa tăng hút máu. Nội dung câu truyện phải công nhận là li kì và hấp dẫn. Lại được thằng Thúy kể một cách trôi chảy, đôi lúc còn khua chân múa tay tái diễn, mặt nó thì khỏi chê, biểu cảm vô cùng. Chẳng đứa nào ngờ được rằng chính bản mặt ấy đã khiến bọn nó điêu đứng tối qua. Chắc thằng Thúy đã phải thức suốt đêm để biên soạn màn kể truyện li kì kia. Thằng Đông và cái Hạnh thì cười. Chỉ có ba đứa chúng tôi biết rằng con quỉ ấy là do thằng Thúy đạo diễn. Tôi tỏ vẻ không quan tâm cho lắm. Vì sự thật là chỉ có mình tôi, một mình tôi biết...trong ngôi nhà ấy có cái gì...
Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi bạn có được cả thế giới này trong tầm tay! 1. Thanh niên tình nguyện. Những giọt nắng vàng ấm áp của ngày h[…]
Truyện ngắn
Tôi đang chăm chú xem ti vi thì anh lên tiếng: "Chúng ta ly hôn đi!". Lúc anh nói câu đó, nét mặt anh rất nghiêm túc, giọng nói bình thản rành rọt đến từng chữ, chẳng hề giống một câu nói đ[…]
Truyện ngắn
Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn. Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đ[…]
Truyện ngắn
" Đó là một ca khó. ... Anh ta muốn tự tử." Một buổi chiều mưa bão nọ, có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi xuất hiện ở phòng khám. Anh ta trò chuyện với bác sĩ hơn một tiếng đồng hồ. […]
Truyện ngắn
Anh sẽ rời xa em từng chút một
Khi chúng ta chia tay nhau rồi, anh vẫn muốn dõi theo cuộc sống của em, không phải bằng cách âm thầm, lặng lẽ... Chúng ta, rồi một ngày cũng sẽ trở thành xa lạ phải không em? Nhưng hãy để[…]
Truyện Blog
Trong một khoảng lặng riêng em!
Dù trong lòng em luôn có một khoảng lặng riêng mình nhưng em chưa bao giờ gạt bỏ anh hình ảnh của anh ra khỏi khoảng lặng đó. Sống nhẹ nhàng chẳng để ý tới thời gian trôi qua nhanh hay chậm[…]
Tâm Sự
Câu chuyện về chiếc lá hoàn hảo
Trong cuộc đời mỗi con người là vô số sự lựa chọn. Cũng như lựa chọn một lá cỏ, nếu con biết bằng lòng và không mãi tìm kiếm hẳn đã có được một lá cỏ hoàn hảo hơn rồi. Cuộc đời là những sự […]
Truyện ngắn
Ít nhất là đến cuối ngày, bạn vẫn còn có gia đình
"Bố mẹ luôn bên con. Chúng ta là một gia đình. Chúng ta sẽ không đi đầu cả. Trừ phi mày là thằng giết người hàng loạt hoặc đại loại như thế." "Mẹ vẫn sẽ yêu con, Justy, mẹ chỉ cần biết tại s[…]
Truyện ngắn