Bản Sang sau mưa
Bình chọn: 425
Bình chọn: 425
"Khổ thân con gái của mẹ, bố mẹ xin lỗi con giờ con mau về với bố mẹ đi, bố mẹ sẽ bù đắp cho con tất cả, trời ơi, con tôi, đứa con tội nghiệp của tôi. Sao con bị như thế mà không nói cho ai biết hả con, nhỡ con có chuyện gì con định để bố mẹ ân hận cả đời hay sao?"
"Mẹ!"
Ngọc thốt lên từ đó nghẹn ngào, cay đắng. Mặc cho mẹ cô nài nỉ, van xin thế nào cô cũng không trở về ngay, cô bảo cô không cần sự bù đắp của cuộc đời cho mình mà cô muốn bù đắp cho cuộc đời khi còn có thể.
"Thời gian của con còn rất ít, mẹ hãy để con ở lại đây. Đây là tâm nguyện của con, bản Sáng sắp có trường mới rồi mẹ ạ các em học sinh sẽ không khổ nữa, đúng lúc ấy con sẽ trở về, xin được tạ lỗi với bố mẹ sau".
Ngọc phát hiện ra mình bị căn bệnh lạ từ khi đi khám sức khỏe chuẩn bị đi du học, qua biết bao nhiêu lần xét nghiệm kết quả vẫn không thay đổi. Cô gái trẻ bị mắc căn bệnh hiếm gặp trên thế giới, y học vẫn đang bó tay với nó mà trường hợp của Ngọc, lại còn là sắp chuyển sang giai đoạn cuối rồi, hy vọng chữa khỏi là rất mong manh. Cố gắng điều trị chắc cô cũng chỉ duy trì sự sống của mình được từ ba đến năm năm là cùng. Nghe xong những lời như sét đánh ngang tai ấy Ngọc cầm hồ sơ bệnh án của mình chạy vụt ra khỏi bệnh viện, cô khóc nức nở cả một ngày trời. Làm sao mà một cô gái trẻ đang yêu sống lại có thể chấp nhận được hiện thực phũ phàng đó, cô mong tất cả chỉ là một sự lầm lẫn, nhưng đi hết từ bệnh viện này đến bệnh viện kia, kết quả lại là một cái lắc đầu như nhau. Những ngày đó bố mẹ Ngọc đi du lịch nước ngoài nên không biết được những biểu hiện lạ của cô mà cô cũng không muốn để cho ai biết, cô không muốn ai phải đau đớn, xót xa nhìn cô đang chết dần chết mòn từng ngày. Ngọc nghĩ, nghĩ nhiều lắm, sau cả tuần suy nghĩ việc làm đầu tiên là cô đòi chia tay người yêu không lí do. Sau đó là tìm một địa điểm để chạy trốn và cống hiến phần đời còn lại, cô muốn sống hết mình cho những người mà cô gọi là xa lạ, cô đã dự tính sẽ đi dạy học vì đó đã từng là nghề cô mơ ước từ bé. Với chứng chỉ dạy học có hiệu lực trong hai năm tới cô nghĩ sao mà nó vừa khớp với thời gian mình sẽ sống và làm việc. Ngọc đem bán hết tất cả những món đồ trang sức của mình đi để lấy tiền trang trải cho chuyến đi sắp tới đó. Cuối cùng là cô nói lời từ bỏ chuyến đi du học mà gia đình mất bao công sức sắp xếp, chuẩn bị. Cô đã có một trận khẩu chiến lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng với bố mình, cô thà để ông ghét cô từ lúc này. Vì cô biết khi yêu thương càng nhiều người ta sẽ càng đau khổ khi mất đi người mình yêu thương nhất.
Giờ đây Ngọc sợ điều đó sẽ lặp lại ở bản Sáng, vì ở đây cũng có rất nhiều người yêu thương cô. Đã bao lần Ngọc giấu đi những cơn đau của mình để sống vui với bản làng này nhưng giờ căn bệnh dường như đã càng ngày càng nặng thêm. Cô thấy mình càng ngày càng gầy yếu đi, mắt mờ, chân tay dã dời. Có những sáng cô chẳng thức dậy để lên lớp nổi. Không ít lần bọn học trò đến thăm cô, chúng nó còn giúp cô giặt đồ, nấu cháo cho cô ăn nhưng lúc đó Ngọc cố nén nước mắt. Cô đang tưởng tượng đến ngày cuối cùng của mình, lúc ấy cô sẽ phải nằm liệt giường sẽ trở thành gánh nặng của người khác, nỗi đau xót xa của người thân yêu. Ngọc chỉ muốn chết quách đi nếu phải nằm chờ chết như thế. Bệnh càng nặng, Ngọc nghĩ càng không thể ở lại bản Sáng nhưng cô không biết nói thế nào khi rời khỏi đây, mọi người sẽ hỏi cô có trở lại hay không và cô nói có và không bao giờ trở lại nữa ư? Cô đã dạy lũ học trò về việc hứa và giữ lời hứa, cô đã từng hứa sẽ ở lại đây cho đến khi chúng trưởng thành thế mà cô lại ra đi mà ra đi chắc chắn sẽ không trở lại, đến lúc đó những điều cô dạy bọn trẻ chắc chẳng cỏn giá trị gì nữa. Cô luôn sống như những gì cô nói với học trò đó là cách Ngọc dạy học sinh của mình.
Cơn đau qua đi, trời đã gần sáng bọn trẻ vẫn ngủ say Ngọc thì chưa hề chợp mắt được chút nào. Cô lại dậy, rón rén đi ra khỏi giường chỉnh sửa lại chăn màn cho bọn trẻ rồi đi đến bên bàn sách. Ngọc thắp cái đèn dầu lên và bắt đầu viết, Ngọc đang viết một bức thư và cô sẽ dặn bọn trẻ chỉ được đọc sau khi cô đã rời khỏi bản Sáng. Ngọc viết trong nghẹn ngào nước mắt, trong niềm hy vọng và cô vẫn cố viết thật lạc quan. "...Từ ngày về bản Sáng cô đã khỏe lên nhiều, các em đã làm cô khỏe lại. Cô sẽ về nhà bố mẹ điều trị một thời gian, cô hy vọng sẽ gặp được một vị bác sĩ tuyệt vời nếu họ chữa cho cô khỏi nhanh cô sẽ về với các em. Nếu lâu không thấy cô trở lại các em cũng đừng quá mong, hãy học tập thật tốt và chăm ngoan sau này ra thành phố học tiếp chắc rằng cô sẽ gặp các em ở đó..." Ngọc viết liền một mạch, viết xong cô thấy những đầu ngón tay không còn tê buốt nữa. Mộ
Có một người vừa trở về nhà sau một chuyến du ngoạn bằng tàu thủy, anh ta thích chí khoe với mọi người về chuyến đi của mình. Tôi đã được chiêm ngưỡng những cảnh tượng tuyệt diệu mà có lẽ […]
Truyện ngắn
Khi sử dụng ma tuý, chị vẫn là một nhạc công nhạc rock cừ khôi, chính do cô bạn Tiểu Tam đã chặt đứt tiền đồ của chị. Cô bạn Tiểu Tam cầm một điếu thuốc trong tay, nói với mọi người ngồi ch[…]
Truyện ngắn
Nếu nhắm mắt lại và thấy mùa hè
"People should fall in love with their eyes closed." – Andy Warhol. 1. Người ngồi sau Tháng tư. Sáng tinh mơ, trời vẫn hơi ẩm và mát. Tôi đạp xe đến nhà Bảo. Cửa khóa kín. Chẳng có vẻ gì[…]
Truyện ngắn
Anh nghĩ tất cả đều tại chị, xộc xệch rối bời, không chút gì nóng bỏng, để tình vợ chồng nguội lạnh. Anh làm việc ở một công ty xây dựng, ngày ngày sau khi kết thúc công việc anh lại lai r[…]
Truyện ngắn
Tháng cuối cùng trước khi ra trường
Dù sau này có ra sao, dù thế giới này có bắt ta phải lùi bước thì hãy nhớ Trái Đất hình cầu, bạn bè hãy cứ dựa vào nhau mà đối chọi lại với thế giới này và viết tiếp nhưng trang kỉ niệm vào […]
Truyện ngắn
Chúng tôi dời đi lúc chiều nhập nhoạng. Đồ đạc lỉnh kỉnh trên xe. Tôi nhìn lại cái ngõ nhỏ mình đã sinh ra, biết bao nhiêu là kỷ niệm. Phố nhỏ và dài. Ngõ hun hút sâu như một ngón tay trỏ. […]
Truyện ngắn
Cũng từ sau đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đi theo chị làm người canh chừng đầy nhiệt tình mà chưa từng vặn vẹo, lý do lý tứ thêm một lần nào nữa. Tôi là tên ăn trộm. “Cướp!... Cướp!...” Tôi thả […]
Truyện ngắn