Bản Sang sau mưa
Bình chọn: 426
Bình chọn: 426
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn Tháng năm không ở lại)
Vì cô biết khi yêu thương càng nhiều người ta sẽ càng đau khổ khi mất đi người mình yêu thương nhất.
***
Ngọc lấy thêm củi chất vào đống lửa, bọn thằng Pí, Páo đã ngủ say, cô nhìn lên tấm chăn cũ kỹ vá chằng chịt đắp trên cùng hai đứa bé mà thấy ái ngại quá. Chúng thì đang ôm nhau ngủ, chắc đã đủ ấm còn chẳng biết gì đến tiếng gió lạnh rít ngoài kia nữa. Ngọc ngắm nhìn lũ học trò nhỏ của mình ngủ say mà trong lòng thấy mừng vui lạ, quay sang cái Mỉ, Hân cũng đang ấm áp bên đống lửa mà cô vẫn hỏi hai đứa còn lạnh không, chúng nó lắc đầu bảo, ở nhà cô giáo no ấm lắm ạ. Ngọc quay vội đi giấu hai hàng nước mắt, vờ chuẩn bị chăn màn rồi bảo Mỉ và Hân mau học xong bài còn đi ngủ.
Cô nằm giữa, bên phải là bọn thằng Pí, bên trái là bọn con Mỉ, mấy cô trò nằm sát vào nhau cho ấm. Ngọc nhớ đến mấy đêm trước khi mà lũ học sinh tranh nhau nằm cạnh cô giáo, thằng Pí chơi oẳn tù tì với thằng Sênh bị thua nên phải nằm ngoài, nó khóc òa lên, Ngọc phải khuyên mãi nó mới chịu nín. Trước khi đi ngủ Ngọc lại lấy thêm củi chất vào đống lửa giữa nhà, cô dùng chăn của mình đắp lên người mình và lũ học trò trước xong mới lồng chăn của chúng mang theo lên trên. Nhà cô chỉ có ba cái chăn bông nhỏ, sợ không đủ ấm trong tiết trời đông giá rét này nên bọn học trò khi đến ngủ nhà cô giáo đã dặn nhau nhớ mang chăn đi thêm. Trong cái lạnh ngắt của mùa đông non cao mà được phủ lên mình tấm chăn mềm mại, ấm áp và thơm tho cơn buồn ngủ sẽ nhanh đến lắm. Khi lũ học trò đã chìm vào giấc ngủ say Ngọc vẫn cứ còn thao thức mãi, cô ngồi dậy, trong ánh lửa mờ mờ Ngọc ngắm nhìn từng khuôn mặt bầu bĩnh, ngây thơ. Rồi mai đây những đứa trẻ ấy sẽ lớn lên, sẽ mang những ước mơ trong ngần như những ánh mắt của trẻ thơ ấy vào tương lai, sẽ đưa cái bản làng nhỏ này thoát khỏi nghèo khó... Và Ngọc mỉm cười trong mênh mang những niềm tin yêu và hy vọng ấy.
Đã hai năm kể từ ngày Ngọc đặt chân lên cái bản nhỏ này, có lẽ cô chẳng muốn rời xa, thật khó khăn để nói lên lời tạm biệt, để cất bước ra đi nhưng thật sự cô chẳng thể ở lại nơi này lâu được nữa. Cô yêu và thương lắm mảnh đất này và cô biết bản nhỏ này cũng yêu cô, những người dân bản, những đứa học trò nhỏ yêu cái chữ... Họ cần cô lắm, bọn trẻ vẫn ngủ say khi những dòng nước mắt nóng hổi lăn tràn trên má cô giáo chúng, rồi có lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi Ngọc sẽ ra đi. Cô sẽ bảo cô đi mấy ngày nữa là trở lại rồi mọi người sẽ chờ, từng ngày trôi qua rồi tháng năm qua không thấy cô trở lại, những lá thư sẽ chất đầy hòm nhưng không bao giờ được bóc. Bọn học trò ngơ ngác chẳng biết cô giáo của mình đã đi đâu. Những ngày đầu bọn thằng Pí sẽ khóc vì nhớ cô rồi nó sẽ trách cô, nó giận cô vì đã không trở lại rồi nó cũng sẽ quên cô. Dù đã có với nhau biết bao kỉ niệm yêu thương, thời gian và khoảng cách cũng sẽ biến tất cả thành quên lãng mà thôi. Nghĩ đến đó nước mắt Ngọc ướt đẫm gối, những cơn đau lại ập đến cô phải cắn chặt môi để tránh bật lên thành tiếng.
Ngọc đến với cái bản này với một tờ giấy định mệnh, giờ cô vẫn cất giấu nó trong ngăn tủ nhưng sau này ngoài tờ giấy ấy ra lại còn thêm nhiều tờ khác nữa. Ngọc không dám xem lại nhưng mỗi lần nhìn về phía cái tủ, cô vẫn không khỏi thấy rùng mình, lúc nào Ngọc cũng sợ, cũng thấy thời gian trôi đi sao mà trôi quá nhanh. Qua đợt gió lạnh này là mùa xuân sẽ tới, năm sau Ngọc tròn hai mươi lăm tuổi, đó là cái tuổi mà cô gọi là tuổi định mệnh. Tốt nghiệp đại học Ngọc nhận được một suất đi du học, đó là công sức và nỗ lực của gia đình cô bấy lâu nay. Nhưng Ngọc cứ chần chừ không muốn đi, mới đầu cô hào hứng lắm nhưng hình như từ sau khi chia tay Khánh người yêu lâu năm của mình thì cô trở nên chán nản với mọi thứ. Thấy con gái chẳng để tâm gì đến chuyện đi du học của mình bố mẹ cô tự lo cho hết, gần đến ngày xuất phát Ngọc bảo không đi nữa. Bố cô thất vọng lắm, lần đầu tiên cô làm trái ý bố mẹ. Cô nói không đi vì lí do không muốn cứ học mãi, muốn đi làm kiếm tiền như bao bạn bè cùng trang lứa khác vì suốt bốn năm học đại học trong nước cô chưa từng làm một cái gì cả. Cô bảo không muốn ăn bám bố mẹ, nghe đến câu đó bố Ngọc tức giận liền đuổi cô ra khỏi nhà.
"Ờ giỏi! Thế thì từ nay đi đâu thì đi, đừng có mà vác mặt về nữa. Con với chả cái".
Ngọc mang theo cái va li đựng toàn quần áo và sách ra khỏi nhà, cô đến nhà ga và mua vé tàu. Mới đầu Ngọc ngơ ngác nhìn lên bảng giá vé, cô không biết là sẽ đi đâu nữa chỉ biết là lên một con tàu. Ngọc đã từng đi tàu ở Ấn Độ - đất nước rộng lớn nổi tiếng với những tuyến đường sắt và những đoàn tàu nối liền mọi miền đất nước với nhau, từ cửa sổ của toa tàu cô đã nhìn thấy biết bao cảnh vật đi lướt qua, đất nước dù rộng lớn đến mấy cũng chỉ trong tầm mắt. Nghĩ một hồi Ngọc chọn một tỉnh miền núi mà cô cho là xa xôi nhất, cô chọn Tây Bắc vì cô nhớ đến những câu thơ của Chế Lan Viên:
Tây Bắc ư?c
Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng. Chồng thức suốt đêm chăm sóc vợ ốm, sáng ra hỏi: "Hôm nay thấy thế nào? Còn đau không?". Người ấy đến thăm, hỏi: "Hôm nay em thấy thế nào? Cò[…]
Truyện ngắn
Nếu tuần đó con về ! Nếu buổi chiều hôm đó con gọi cho bố! Thì có lẽ chuyện đã không thế. Con cố gắng giống bố nhưng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa cả. Những gì hạnh phúc nhất con có được l[…]
Truyện ngắn
Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút. Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồ[…]
Truyện ngắn
Tình hình là rất tình hình. Cái Lan nháy mắt với Hoa, Hồng, Thảo. Mấy đứa ngồi lại với nhau xì xầm, xì xầm ... Bỗng có 1 tiếng kêu xé rách bầu không khí yên tĩnh của xóm trọ: Cái gì? Be bé[…]
Truyện ngắn
Cứ cố níu tay nhau đi dài thêm một chặng đường, dù biết rằng đích đến chỉ riêng mình nghỉ mệt, da diết giữ níu con tim đã không hơn 1 lần xao xuyến với một người, trong cuộc đời. Có tàn nh[…]
Truyện Blog
Tôi ngồi nghĩ về quyết định của mình! Tôi đã rời bỏ anh, nhanh chóng và với một lí do khá là khó hiểu. Tôi nghĩ mình tìm mọi cách trốn tránh anh, chỉ có vậy tôi mới không cảm thấy áy náy. Tô[…]
Tâm Sự
Tôi đã không còn nhớ hết về những điều mà Mẹ đã làm cho mình nữa... Mẹ có đôi bàn tay thô ráp với những vết chai sần. Mẹ làm tất cả những việc trong gia đình, có lẽ vì thế nên bàn tay mẹ m[…]
Tâm Sự
Khai thật đi nào cô bé, rồi anh em ta sẽ tìm cách giải quyết!! Bao giờ cũng thế, Sandglass luôn bắt đầu "tiết nghỉ giải lao" bằng mẫu câu đầy hứa hẹn như vậy. Đối với Linh thì điều này đã[…]
Truyện ngắn