
Ba không phải là má
Bình chọn: 253
Bình chọn: 253
Mỗi chuyến đi anh Bình thường có quà về. Quà của bạn hàng đi xe của anh tặng cho chứ chẳng phải anh mua. Với anh, cho con tiền là gọn nhất! Áo quần, giày dép, cặp vở, tiền trường ... anh nhờ bà chị sắm sửa cho con đầy đủ. "Con của mình mất mẹ mà có thiếu thốn gì đâu!" - Trên đường trường xa mỗi khi nhớ con anh hay tự nhủ vậy.
***
Chị Bình mất đi để lại hai đứa con, đứa con gái 11 tuổi và đứa con trai 8 tuổi. Cả hai đều ngoan nên anh Bình cũng đỡ lo, nhưng dù sao cũng rất khó khăn. Anh là tài xế, có chuyến xe một hai ngày đã về, có chuyến năm ngày, có chuyến cả tuần ...
Hai đứa nhỏ đi học thì thôi, về cứ đứng ngoài cửa đòi có ba mới chịu vô nhà. Mà anh thì không phải là đàn bà để lẩn quẩn ở nhà hoài được! Vả lại còn phải kiếm tiền. Nghề của anh bao nhiêu năm nay đã quen, đâu dễ gì thay đổi được. Suy đi tính lại, anh bàn với bà chị ban ngày cho anh gởi hai đứa cơm nước bên đó, tối bà chị cho đứa con trai lớn qua ngủ với hai đứa bên này coi giùm nhà cửa đêm hôm luôn thể.
Trước kia đi học về luôn có hai bịch chè hay hai trái ổi má đi chợ mua để dành cho hai đứa. Má thường nhắc hai đứa tắm trước khi ngủ trưa cho mát. Chiều thức dậy thế nào cũng có hai trái bắp luộc hay hai chùm nhãn ... Tối đến, má coi bài vở của hai đứa và những tối không có ba, má thường kể chuyện cho nghe hoặc gợi chuyện cho hai đứa líu lo đến lúc ngủ, quên nhớ ba.
Ở với cô thì khác, khác đến tủi thân. Cô chỉ quan tâm đến một việc là đến bữa thì ép hai đứa ăn thật nhiều. Phải ăn nhiều khi không thấy ngon miệng là một cực hình, hai đứa vừa ăn vừa rơm rớm nước mắt.
- Cô bận quá. Ba cháu có gởi tiền đây, lấy mua cái gì cho em ăn vặt đi Thảo.
Thảo dắt em Tuấn ra đầu ngõ ăn hàng. Bán cho con nít, chén chè dường như lưng hơn, củ khoai nhỏ hơn và gói xôi ít mè hơn...
Ban đầu Thảo thấy tủi thân ghê gớm nhưng rồi dần dần cô bé tức giận. Cô bé lườm bà bán hàng, không thèm mua quà ở gánh đó nữa. Có chuyến ba đi mà quên gởi tiền ăn vặt lại nhà, con bà cô ngồi ăn hàng nhai nhỏn nhoẻn, bà cô vô tâm quên chú ý đến hai đứa. Thảo cắn môi dắt em đi ra xa:
- Đừng thèm khóc, Tuấn. Bữa nào ba về tụi mình ăn tha hồ.
Mỗi chuyến đi anh Bình thường có quà về. Quà của bạn hàng đi xe của anh tặng cho chứ chẳng phải anh mua. Với anh, cho con tiền là gọn nhất! Áo quần, giày dép, cặp vở, tiền trường ... anh nhờ bà chị sắm sửa cho con đầy đủ. "Con của mình mất mẹ mà có thiếu thốn gì đâu!" - Trên đường trường xa mỗi khi nhớ con anh hay tự nhủ vậy.
Anh không biết rằng bà cô thường đi chơi khuya rồi mới về ngủ, và hai đứa con của anh vừa học bài vừa nhấp nhỏm nhìn ra cửa đợi tiếng gõ. Sợ nhất là những đêm mưa, tiếng mưa gõ trên mái tôn nghe rùng mình làm sao.
Sợ hoài rồi cũng quen. Cô bé Thảo thường thầm thì dỗ dành cu Tuấn:
- Ngủ đi em! Có chị đây mà!
Mỗi khi ba về, cô bé chạy thật nhanh từ nhà bà cô về nhà mình và quét tước dọn dẹp. Cô bé sai phái em Tuấn y như mẹ:
- Tuấn nè! Lau bàn đi em!
- Tuấn nè! Coi chừng té kia, dẹp cái đòn đi.
- Tuấn nè! Lên hỏi ba tối nay có uống cà phê không?
Và cô bé không quên chà đôi dép của ba thật sạch như má vẫn làm.
Cuối năm học, hai đứa đợi ba về để khoe với ba tấm giấy khen tiên tiến. Má hay nói "Ba làm lụng cực khổ, hai con ráng học hành cho ba vui". Vậy là hai đứa háo hức đợi ba về.
- Giỏi quá ta! - Ba liếc qua tấm bằng khen và đi tắm.
Mặt hai đứa thuỗn ra, nước mắt dâng đầy. "Giỏi quá ta" - Chỉ thế thôi! Má không bao giờ như vậy. Má sẽ cầm hai tấm bằng khen lên đọc thật kỹ rồi má ôm hai đứa vào lòng: "Con của má ngoan quá!", má sẽ mua quà thưởng cho hai đứa và sẽ nấu một nồi chè thật nhiều, má sẽ luôn miệng lặp đi lập lại: "con của má ngoan quá!"...
Cô bé rưng rưng nước mắt nhìn tấm bằng khen trên bàn, còn cu Tuấn thì òa khóc. Cô bé dỗ em:
- Đừng khóc. Để chị thưởng cho em.
- Chị biết gì mà thưởng! - Cậu bé khóc to hơn.
- Sao lại không biết! - Cô bé tự ái buột miệng - Để chị mua thưởng cho Tuấn cái xe tăng nghen?
- Thật không?
- Thật mà!
Cô bé nhịn một tuần không ăn hàng để mua cho em chiếc xe tăng và nắn nót viết lên tờ giấy dán bên hông xe hàng chữ: "Em của chị ngoan quá!"
***
Ba nhớ đến những dịp quan trọng như ngày giỗ mẹ, ngày Tết, ngày khai trường ... Nhưng những ngày khác như Quốc tế Thiếu nhi, ngày Mùng Năm tháng Năm thì bà không nhớ. Thảo biết chắc như vậy. Giờ thì cô bé hiểu ra rằng ba không phải là má! Và cô bé nghiễm nhiên thay má nhớ những ngày đó cho em. Thật ra bản thân cô bé cũng không chú ý đến lễ lạc nếu bọn trẻ trong xóm không bàn tán xôn xao:
- Ê! Quốc tế Thiếu nhi cơ quan ba tao cho mỗi đứa một món quà to lắm.
- Mùng Năm tháng Năm nhà tao nấu xôi chè với cơm rượu, nhà mày có nấu không?
Thế nhưng, những gì nhìn thấy trong hồ khiẽn nhà vua khiếp đảm. Thành Cát Tư Hãn không chi là một hoàng đế vĩ đại mà còn là một nhà quân sự tài ba. Ông thống lĩnh quân đội Mông Cổ tiếnđánh […]
Truyện ngắn
Tôi mở cổng, con Vàng chui ngay vào lòng tôi. Tôi ôm con Vàng oà khóc, con Vàng rên rỉ mãi. Một hôm trên đường đi học, tôi trông thấy một con chó nhỏ lông vàng ngồi dưới một gốc cây, tôi đ[…]
Truyện ngắn
Cơn mưa cuối chiều, ta với ly café, phố nhỏ…
Trời mưa lích rích. Chúng tôi ngồi lọt thỏm giữa ô kính lớn và cùng ngắm mưa bay chéo trên mặt kính... Quán café kiểu Ý đầu tiên tôi ngồi là Gloria Jean's. Hay tôi vẫn gọi nó theo kiểu thân[…]
Truyện ngắn
Về nhà đi con gái Bên góc vườn xưa cha vẫn ngồi đó ngóng chờ Về nhà đi con gái Cuối mùa này hoa Lộc Vừng vẫn nở Nhành đỏ tươi đợi người thiếu nữ cài lên tóc Chú họa mi ngày nào chẳng hót nữa[…]
Truyện ngắn
Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc - Julia Quinn
Và rồi tình yêu đã nảy nở đúng lúc người ta ít mong đợi nhất, nỗi đam mê đã làm tan chảy cả những trái tim khó bảo nhất... Trong tương lai gần Công tước Alexander Ridgeley xứ Ashbourne khôn[…]
Sách Hay
Đàn bà làm tới bà này bà nọ thì cũng có gì ngon lành? Có giỏi thì lo có chồng, sanh con, nuôi cho con nó lớn khôn thành người. Suốt ngày chạy bời bời ngoài đường rồi tối về nằm không, vậy mớ[…]
Truyện ngắn
Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu Brooklyn, ở New York, Mỹ. Cây cầu được xây vào năm 1870 và hoàn thành sau 13 năm, năm 1883. Vào năm 1870, người[…]
Truyện ngắn
Một cuốn tiểu thuyết dành cho các Wallflower các cô gái không có gì nổi trội hơn người khác, mờ nhạt giữa đám đông, và khao khát một chàng hoàng tử đến bên mình, gập người mời một điệu nhảy[…]
Sách Hay