Con vàng và xe đạp
Bình chọn: 166
Bình chọn: 166
(BlogRadio.Yn.Lt) Tôi mở cổng, con Vàng chui ngay vào lòng tôi. Tôi ôm con Vàng oà khóc, con Vàng rên rỉ mãi.
***
Một hôm trên đường đi học, tôi trông thấy một con chó nhỏ lông vàng ngồi dưới một gốc cây, tôi đem hai củ khoai lang mà mẹ cho tôi ăn bữa sáng ném cho chó.
Khi tan học, con chó vẫn ngồi tại đấy. Chó nhìn thấy tôi, bám theo sau lưng tôi, lắc đầu nguẩy đuôi với tôi. Tôi về đến nhà, chó cũng theo tôi vào nhà.
Mẹ không đồng ý cho nuôi chó. Mẹ tôi nói: "Người nhà ta cơm còn ăn chưa no, lấy đâu cái cho chó ăn!"
Nhà tôi nằm trong một ngôi làng nhỏ, Cả nhà chỉ có vài mẫu ruộng, bố mẹ tôi phải đi làm thuê cho người ta để kiếm thêm miếng ăn cho cả nhà. Mà ba anh em nhà chúng tôi lại đang ở vào tuổi ăn tuổi lớn, đều ăn rất khoẻ. Thóc gạo trong nhà thường không đủ ăn, sắn, khoai lang là lương thực ăn thường xuyên trong năm.
Tôi năn nỉ mẹ: "Từ nay về sau, con sẽ ăn bớt đi!" Mẹ im lặng, không nói gì.
Con chó được giữ lại như thế đấy. Tôi đặt tên cho con chó là Vàng.
Con Vàng đem lại cho tôi rất nhiều niềm vui. Tôi xem con Vàng giống như một người bạn thân thiết của mình.
Năm sau, tôi thi đỗ vào trường cấp 3 của huyện. Bố mẹ không cho tôi đi học. Bởi theo quan niệm của người dân quê thì con gái không cần học nhiều, chỉ cần biết mặt chữ là lấy chồng. Con gái học lắm rồi cao không tới, thấp không thông lại thành bà cô thì khổ. Nhiều cô gái trong xóm mới 18 tuổi đã khăn gói về nhà chồng làm dâu, 20 tuổi đã tay bồng tay bế. Tôi lại là cô gái nhà quê trăm phần trăm, theo cách gọi của mọi người. Tuy nhiên tôi lại không chấp nhận cái cảnh vẫn diễn ra ở làng quê mình. Mặc cho bố mẹ và họ hàng bàn ra tán vào, mọi ý kiến biểu quyết tôi đều nghe tai trái nó lại lọt ra tai phải, còn ý tôi là quyết đi học dù không có ai ủng hộ tôi vẫn cứ làm. Tôi là người đầu tiên trong làng bỏ mặc ngoài tai mọi lời dị nghị dèm pha.
Học cấp ba phải nội trú vì nhà quá xa, riêng tiền ăn, ở một tháng đã tốn quá nhiều tiền mà bố mẹ tôi lại không thể kham nổi. Tôi nói với bố mẹ: con không ở nội trú, con sẽ tự đạp xe đi về mỗi ngày mặc dù trường cách nhà tôi mười mấy cây số.
Nhưng tiền ở đâu để mua xe đạp mà đi học, bố mẹ bảo phải bán con Vàng đi để lấy tiền mua xe đạp. Tôi quyết tâm phải giữ con Vàng lại bằng mọi giá. Trong thời gian chờ nhập học, tôi tranh thủ đi cấy, gặt thuê và mò cua bắt ốc để dành dụm tiền mua một chiếc xe đạp cũ kỹ.
Thế là tôi đi học, mỗi ngày cả vòng đi lẫn về, tôi đạp chiếc xe cà tàng hơn ba mươi cây số. Mùa đông thì trời mưa và lạnh thấu xương. Các bạn gái khác áo đơn áo kép đủ màu sặc sỡ còn tôi khẳng khiu trong chiếc áo gió mỏng manh giữa ngày buốt giá. Mùa hè thì nắng rát da. Những hôm phải học cả ngày, tôi phải dậy sớm nấu cơm ăn sáng rồi đem theo một vắt cơm với muối để trưa ăn. Khổ cực là vậy nhưng tôi không khóc tý nào.Con đường đến với vinh quang thật chẳng dễ chút nào.
Năm tôi học lớp 11, trong một lần chủ quan tôi đã làm mất chiếc xe đạp. Thời gian này là giữa học kỳ nên tôi không có thời gian để đi làm thêm kiếm tiền mua chiếc xe đạp khác.
Trùng hợp là, Nam, bạn học của tôi rất khoái con Vàng. Bố của Nam làm việc trên thành phố, mỗi tháng về nhà hai lần. Nam cùng mẹ cậu lo lắng có người xấu mò vào nhà cậu, nên muốn mua con Vàng của nhà tôi để canh giữ nhà cậu, con chó trước đây của nhà Nam bị người ta bắt trộm, ăn thịt mất rồi.
Mẹ tôi đồng ý liền nhưng tôi không đồng ý, mẹ nói: "Thế thì con đừng đi học nữa!"
Vừa nghĩ đến không đi học nữa, phải suốt ngày ở nhà làm ruộng, lòng tôi rất buồn. Tôi ứa nước mắt đồng ý. Tôi tự nhủ là hàng ngày có thể qua nhà Nam thăm con Vàng. Như vậy thì đâu đến nổi là tôi phải xa nó vĩnh viễn.
Nhưng, con chó Vàng không chịu đi về nhà Nam. Nam đem xương, thịt cho con Vàng, nói: "Mi về nhà ta, ta thường xuyên lấy xương, thịt, cá cho mi ăn. Mi ở nhà ta được ăn ngon hơn nhiều nhà khác!".Con Vàng dứt khoát không ăn xương, thịt để trong bát. Mùi thơm của xương, thịt làm cho tôi thèm đến nhỏ nước miếng.
Sau đó, bố tôi lấy dây xích thòng vào cổ con Vàng, lôi nó đi. Con Vàng cứ kêu oăng oẳng mãi.
Bữa cơm tối, tôi không nuốt được một miếng nào, đầu óc tôi chỉ nghĩ đến con Vàng.Mọi người trong nhà không ai để ý đến tôi và càng không để ý đến việc vắng bóng con Vàng, bố mẹ còn rất nhiều mối quan tâm khác.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng, tôi đã nghe thấy tiếng chó kêu ư ử, ôi, là con Vàng. Tôi mở cổng, con Vàng chui ngay vào lòng tôi. Tôi ôm con Vàng oà khóc, con Vàng rên rỉ mãi.
Bố tôi lại dắt con Vàng ra đi.
Bố tôi nói với mẹ của Nam: "Chị cột chặt chó ở trong sân, đợi nó quen với mọi người, mới cởi dây xích ra, thì nó mới không chạy về nhà tôi nữa!"
Nhưng hai ngày sau, con Vàng lại chạy về, trên cổ con Vàng vẫn còn vương một mẩu dây xích nhỏ. Chắc là con Vàng đã cắn đứt dây xích mà trốn chạy về đây.
Nam nói với tôi: "Con chó này củ
Cho đến một ngày, cũng như những ngày khác, hai bố con đang trên đường về nhà và tôi thì đang cầu mong lại được nghe những âm thanh du dương từ miệng bố cất lên rủ tôi ăn kem như mọi khi. Và[…]
Truyện ngắn
" Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?" Trên đoàn tàu Thống Nhất Bắc Nam, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng […]
Truyện ngắn
Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được
"Đôi khi, cuộc đời đặt tờ giấy bạc một tràm đô lên mặt tủ, nhưng mãi đến sau này khi bị nó chơi thì mày mới nhận ra." Vì chia tay với bạn gái mà tôi quay trở lại nhà bố mẹ ở tuổi hai mươi t[…]
Truyện ngắn
Hũ tiền tiết kiệm nhỏ và những giấc mơ lớn
Tôi chẳng nhớ nổi hộp tiền tiết kiệm đầu đời của mình đã dành để làm gì. Có lẽ tôi phải bắt đầu lại. Hôm nọ tôi đến nhà vợ chồng người bạn, thấy trên bàn học của bé Bi, đứa con 7 tuổi củ[…]
Truyện ngắn
Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy nếp da đồi mồi trên mặt: Nhà mình có nghèo bao giờ đâu con, nhà mình chỉ ít tiền thôi. Có một bến sông đã tắm mát suốt c[…]
Truyện ngắn
Với mẹ, hoa là thứ không ăn được, tất nhiên, trừ loại có lõi vừa mới xuất hiện vài năm trở lại đây. Ai sáng kiến ra cái kim tây cũng hay. Họ đem hoa bày bán ở cổng trường, nhiều hoa giả, và[…]
Truyện ngắn
Đông Hà Nội lạnh quá. Lạnh từ cái thời tiết cho đến trái tim của con người vậy. Nó đang đứng chờ xe bus để đi về nhà, trong lòng đầy những suy nghĩ. Tuy là nó nông cạn như cái thằng trẻ […]
Truyện ngắn
Bước trên đường bạn hiền ơi xin nhớ, nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau, ta luôn hứa mãi mãi không hề phai, không bao giờ quên hình bóng nhau... Ngày...tháng...năm... Sáng hôm nay tụi nó […]
Truyện ngắn