
Tình yêu và hàng trăm thứ khác
Bình chọn: 266
Bình chọn: 266
Tôi không dám nhận mình là người cao thượng. Tôi càng không cho rằng quyết định rời xa anh là cao thượng. Tôi đâu dám mơ ước được định nghĩa với hai từ "cao thượng" xa vời kia. Thật ra tôi cũng chỉ là một đứa yếu đuối. Tôi sợ, tôi sợ từng bước chân phải vượt qua những vật cản kia, tôi sợ những thứ tôi chẳng hề có sau này sẽ là thứ làm tổn thương tôi. Và tôi sợ, có lẽ nào tôi chưa thật sự yêu anh?
Tôi và anh đã có một quãng thời gian thật sự khó khăn để quên được nhau, có hay chăng là cách để từ bỏ đi thói quen rằng "tôi và anh không còn thuộc về nhau nữa".
Tôi mất 1 năm để quên anh. Cũng khá nhanh so với những gì tôi nghĩ. Tôi đã từng nghĩ quên một người sẽ thật sự khó khăn nhưng để rồi khi phải bắt buộc đối mặt với sự muốn lãng quên ấy tôi mới phát hiện ra rằng tôi mạnh mẽ rất rất nhiều. Tôi đi nghiên cứu sinh và cuộc sống mới bắt tôi phải đương đầu và thích nghi với nó.
Ngày tôi trở về tôi biết được tin anh sẽ lấy vợ.
Đám cưới của anh. Tôi đến, đẹp dịu dàng trong màu áo trắng. Có lần anh nói rằng hãy mặc váy màu trắng trong đám cưới của anh nhé. Giờ đây tôi có mặc váy màu trắng thật nhưng không phải đứng bên anh mà đứng cách xa anh. Tôi và anh có khoảng cách, đúng vậy, chúng tôi thật khó có thể bước về phía nhau.
Tôi len qua đám người và tiến về phía anh. Anh nhìn tôi, mắt như muốn nói điều gì. Tôi mỉm cười rồi thật tự nhiên chào hỏi anh và cô dâu.
- Em chúc anh chị sống hạnh phúc.
- Cảm ơn em...à em, đây là bạn cùng trường với anh học sau anh vài khóa. Anh nhìn tôi và rồi giới thiệu tôi với vợ anh. Chị nhìn tôi rồi rối rít cảm ơn vì đã đến đám cưới.
Anh bắt tay tôi, bàn tay anh không còn ấm nữa. Tôi quay đi, nghe thấy tiếng chị nói với anh.
- Cô bé bạn anh xinh quá, sao em chưa bao giờ gặp?
- À, cô ấy mới đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài về.
Từ phía xa,tôi chợt thấy ánh mắt của mẹ anh. Tôi nhìn bà rồi khẽ cúi đầu chào. Bà mỉm cười nhìn tôi chào lại. Tôi thấy có chút gì đó hình như bà muốn nói với tôi chăng? Một lời cảm ơn ư? Tôi không nghĩ bà là người phải chịu ơn tôi hay phải làm cho tôi bất cứ điều gì khác. Và cuộc gặp gỡ của tôi với bà mãi mãi vẫn là điều bí mật.
Đám cưới của anh diễn ra tốt đẹp với những lời chúc phúc cho đôi uyên ương sẽ sống bên nhau suốt cuộc đời. Tôi cười, thấy lòng mình thanh thản, chẳng hề gợn sóng như trước kia. Tôi và anh, tình yêu ấy đã trở thành những thứ xa xôi để nhìn lại.
Tôi vẫn sống tốt với cuộc sống của tôi hiện tại. Và đối với tình yêu, tôi chẳng thể nào rời bỏ được suy nghĩ "chỉ cẩn tình yêu là đủ". Tôi đã, vẫn và sẽ mãi nghĩ như thế. Chỉ cần có tình yêu, chỉ cần có người chắc chắn nắm lấy tay thì tôi sẽ chẳng bao giờ từ bỏ tình yêu của mình.
Ngoài tình yêu, con người ta cần hàng trăm hàng ngàn thứ khác nữa nhưng có thật sự những thứ ấy sẽ tạo nên được hạnh phúc hay không?
Tại sao phụ nữ lại khó hiểu như vậy? Rõ ràng thích người ta mười mươi rồi mà vẫn nói cứng: "Chúng tôi chỉ là bạn tốt thôi". Rành rành là chia tay, mà vẫn hỏi: "Sau này làm bạn tốt nhé?". Vớ[…]
Truyện Blog
"Đó là, không được vô cớ bỏ cài nút áo trên cùng! Và không đi giày đế cao tới 11 phân như thế, công việc phải chạy đi chạy lại nhiều, em biết mà!" 1. Nàng cáo tinh ranh và đẹp, trẻ nữa, tất[…]
Truyện Blog
5 bước tìm lại ý nghĩa cuộc sống
Hãy nhớ rằng :"Chúng ta sinh ra là để sống, để học tập và làm việc, để cảm nhận những gì đẹp nhất của cuộc đời và con người, dẫu đôi lúc bạn sẽ cảm thấy buồn, cảm thấy chán nản nhưng khi ấy […]
Truyện Blog
Không cần nắm tay em đi trong mưa nữa. Không cần cùng em vui đùa trong màn mưa mỏng.Chỉ cần người đó có thể lặng lẽ che ô cho em khi mưa đến. Người có thể khiến em yên tâm khi đi bên cạnh. C[…]
Truyện Blog
Tôi thực ra cũng không là gì với cô ta cả. Chỉ là một người cùng chung cư thôi mà. Cô ta là ai, hay đơn giản như cái cô Châu Tấn trong phim "Xe đạp Bắc Kinh", suốt ngày đi trộm giày đỏ của c[…]
Truyện ngắn
Tôi thỉnh thoảng lại phải ngồi nhẫn nại nghe từ đầu tới cuối một câu chuyện tình. Người kể chuyện tình thường buồn, hoặc buồn cười, nhưng tựu trung là không có hậu. Sau một tình yêu thường l[…]
Truyện Blog
Hãy mặc váy mini khi còn có thể
Quả vậy, thời gian quý giá nhưng có lẽ quý giá nhất chính là tuổi thanh xuân của chúng ta. Thời thanh xuân của những cô gái. Những năm tháng chúng ta được phép sống theo ý mình, được phép lầ[…]
Truyện Blog
Tặng một người đã từng là bạn. Dưới hàng ghế dành cho khán giả, tôi hồi hộp sung sướng và xen một chút tự hào về anh. Vậy là anh đã thành công, chắc chắn tôi không nằm mơ. Tôi nhìn thấy rõ […]
Truyện ngắn