
Cứ là người tình, anh nhé!
Bình chọn: 269
Bình chọn: 269
"Khi nhìn anh sau bao bộn bề yêu thương đã làm tan nát chính trái tim mình, đột nhiên tôi lại thấy lại cảm giác ấm áp như lần đầu tiên rung động."
***
Tôi là một cô gái đã từng nhiệt huyết, mơ mộng trong tình yêu rất nhiều, đó là tuổi trẻ, tuổi trái tim chưa bị bất cứ vết cắt nào. Rồi những cuộc tình kéo đến, cái tuổi mới chớm tình yêu trên môi, ngọt lịm không toan tính, tình yêu tôi cho đi rất nhiều, không suy nghĩ, không giữ lại phần trăm nào để phút giây hối tiếc có thể quay đầu, cái ngày mà người tôi từng yêu rất nhiều buông thỏng cánh tay không giữ lấy tay tôi khi tôi bật khóc ôm choàng người ấy từ phía sau, cái cảm giác tôi đã ôm thật chặt, mà nhịp tim người ấy vẫn bình thản như không có gì xảy ra, như là bước đi là chuyện dĩ nhiên, tôi cứ ướt mắt khóc nhìn theo, vậy mà người ta cũng đành đoạn đi, chấm hết. Tôi bắt đầu cảm thấy mình chán ngấy tình yêu.
Đột nhiên anh đến, đến với tôi trong một buổi chiều chênh vênh có nắng nhạt và cơn mưa rào nhẹ đủ ướt bờ vai mỏng manh cô gái trẻ đang đi dạo cùng người yêu ngoài phố. Tôi bình yên ngồi trong một quán café nhạc nhỏ trong hẻm, tiếng nhạc violin kéo lên réo rắt vào cơn mưa chiều một cảm xúc không thể bày tỏ bằng lời. Sài Gòn vội vã là thế, tôi cứ sợ tội và anh gặp gỡ, tiếp xúc, chia xa, rồi gặp gỡ thành hai người ngượng ngùng đi qua nhau không một câu hỏi thăm.
Chúng tôi yêu nhau, đến lúc ấy tôi tự hỏi mình có yêu anh không, như khi anh thắp những ngọn nến dưới sân nhà, tôi lại gập đầu đồng ý yêu anh một cách vô điều kiện.
Anh là một con người khá tinh tế, những khi tôi buồn, không cần nói, chỉ cần trong nét mặt nào đó, tôi đã cố giấu nó xuống, anh vẫn nhận ra, anh không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi vuốt ve mái tóc: " Mọi chuyện sẽ qua thôi mà." Chúng tôi yêu nhau không một chút ồn ào, ngay cả bạn thân, nó cũng không biết tôi có người yêu. Một tuần gặp nhau vài lần, nhắn nhau vài tin, gọi nhau vài cuộc điện thoại. Cứ như vậy, cuộc tình của tôi đi qua tháng năm, những ngày cuối tuần, anh lại đưa tôi đi một vòng Sài Gòn, cũng im lặng, không ôm nhau để cái lạnh mặc sức tràn qua khoảng hổng giữa chúng tôi, anh cũng không đòi hỏi gì, không nói gì, chỉ nắm thật nhẹ tay tôi thật kín đáo trước cổng nhà trước khi tôi đi vào, anh cứ như vậy, cứ bên tôi đi qua bao nhiêu nông nổi của tuổi trẻ.
Anh biết tôi từng trải qua mối tình không thể nào quên, anh biết tôi tổn thương rất nhiều khi đã cố ôm người ấy từ đằng sau mà người ta dửng dưng đi tiếp, dửng dưng bỏ lại tôi ngoài lề chuyện yêu đương. Anh không hỏi tôi về người ấy, cũng không bao giờ vì tôi yêu người ấy nồng cháy mà yêu anh quá lãnh đạm mà chì chiết hay ghen tị. Chỉ là đôi khi, đôi môi tôi chợt mím, nhẹ đẩy bờ vai anh khi đôi môi anh gần kề, anh lại nhìn tôi, cái nhìn tràn đầy nỗi buồn ánh lên trong đôi mắt nâu của anh, rồi anh cười, đưa bàn tay nắm tay tôi, siết chặt qua từng kẽ tay. Chúng tôi cứ nắm tay nhau hàng giờ, không nói, không nhìn, nhưng tôi thấy cái buồn hiện diện trong anh, tôi không biết phải làm thế nào khi mối tình kia đi qua quá đau đớn, quá nồng say để rồi phút giây người ấy cũng quay lưng, nên ở anh, tôi luôn nghi ngờ, luôn né tránh, luôn không muốn yêu anh sâu đậm. Tôi biết tôi làm vậy là tự làm khổ mình và làm đau anh, nhưng tay anh siết tay tôi, giây phút đó, tôi chỉ muốn nó dừng lại, yên bình dưới cổng nhà phủ đầy nhành hoa thiên lý.
"Mình cứ đưa đón nhau, cứ như mới yêu nhau, cứ như những phút giây mới rung động, được không anh? Cứ mãi làm người tình, có được không anh?"
Tôi nhắc đi nhắc lại câu nói ấy, anh im lặng, thở dài rồi nhìn tôi. Giây phút ấy tôi muốn vỡ đi trong ánh mắt nhìn buồn sâu thẳm mà nói: " Anh đừng yêu em nữa! Em hời hợt lắm!" Đôi mắt sâu thẳm kia như chất chứa những điều chưa bao giờ nói cho tôi nghe, rồi anh lại nắm tay tôi, nhành hoa lavender tím ngát trên chiếc bàn gỗ trong quán café bỗng dưng rũ lại trước gió, vài cánh hoa rơi xuống bàn tay tôi, mùi hương cũng bay đi ít nhiều...
Tôi không hiểu tại sao anh yêu tôi đến thế, suốt những tháng ngày dài bên tôi đến chính bản thân cũng tự chán mình, vậy mà anh vẫn cười khi tôi hỏi: " Anh chưa chán em sao?" " Anh chưa muốn chia tay sao?" Anh chỉ cười rồi lại nắm tay, rồi tiếp tục bên tôi, tiếp tục phí những tháng ngày vô nghĩa bên cạnh một đứa tim gỗ. Vẫn những chiều bắt đầu mưa thật to, anh lại đưa đón tôi, hai đứa che chung cánh dù to, đi ngược lại những người trên phố rồi tìm một quán café quen, tôi đọc sách còn anh nhâm nhi li café đắng lướt qua vài tờ báo trên kệ. Đôi khi anh khẽ thì thầm: " Sách có gì hay hơn anh sao? Sao em không thử bỏ quyển sách xuống và nhìn vào anh?" Tôi cho qua, tiếp tục lật những trang sách... "Anh cứ nói chia tay, em sẽ đồng ý, anh xứng đáng với người con gái khác đáp trả tốt với tình cảm anh dành." Những lúc như vậy, anh nhìn tôi cái nhìn ngơ ngác " Tình cảm anh cho em hết rồi, người khác thì phải làm sao?"
Thời gian
Những cơn đau không giết nổi đợi chờ
Ai đó đã từng nói: "Đau – tự nhiên sẽ buông". Có lẽ đúng là vậy. Nhưng buông tay, rồi sao nữa? Buông tay rồi sẽ kết thúc được một nỗi đau hay sẽ khiến cho những cơn đau khác cùng kéo về? Có […]
Truyện Blog
Nếu một ngày cậu muốn chạy trốn, không muốn làm bạn với tớ nữa, hãy unfriend tớ ở mọi nơi cậu biết, xóa sổ tớ khỏi list điện thoại của cậu...để tớ gọi và hỏi cậu vì sao? Lúc ấy là lúc cậu i[…]
Truyện Blog
Audio Nếu một ngày tình cờ gặp một cô gái cao 1m50. Bạn sẽ trông thấy một nụ cười tươi, ánh mắt thân thiện và cảm giác quen thuộc như bạn đã từng gặp cô ấy đâu đó trong cuộc đời mình. […]
Truyện Blog
Cô yêu anh mà không biết cách giữ anh, để rồi giờ đây mất anh cô mới nhận ra… nhận ra cũng muộn rồi. Giờ đây chỉ còn có mỗi mình cô còn nhớ anh, quan tâm anh tình yêu đơn phương? Gửi đến a[…]
Truyện Blog
Cảm ơn anh, người đã không yêu em
Cảm ơn anh, người đã không yêu em. Để em biết rằng, chúng ta hoàn toàn khác nhau. May mắn thay để không có ai phải gượng ép cố sống cho giống người kia. Cảm ơn anh, người đã không yêu em. Đ[…]
Truyện Blog
"Bên kia đường có đứa dở hơi" là một cuốn tiểu thuyết hài lãng mạn dành cho lứa tuổi mới lớn, đã dành được nhiều giải thưởng văn học về các tác phẩm dành cho tuổi Teen, được hãng Waner Bros […]
Sách Hay
'Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá'. Là giấy nhưng sao người ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bở[…]
Truyện Blog
Viết tặng bé Nhân – Đậu phụ thối của chị!!! “Chị ơi! Trường mất rồi…” Nhi không tin vào tai mình nữa, chắc là cô đang nghe nhầm.. Nhi cố gọi lại để chắc chắn những gì mình nghe chỉ là sự nh[…]
Truyện ngắn
Có lẽ sâu thẳm trong trái tim của một người con gái từng nhiều lần đổ vỡ như em thì theo cách này hay cách khác, tình yêu giờ đây đối với em không còn quan trọng nhiều như cái thuở trẻ trâu […]
Tâm Sự