
Thư từ gió gửi nắng
Bình chọn: 322
Bình chọn: 322
Gửi cậu,
Nếu gặp nhau giữa đời, có lẽ tôi với cậu sẽ khách sáo mà gọi nhau anh – tôi. Nhưng bởi vì tôi biết, cậu kém tôi một tuổi, cho nên xin phép cho tôi gọi cậu là cậu như nãy giờ.
***
Chắc rằng cậu không quen tôi, nhưng hẳn cậu biết tôi tên gì, là ai, bởi vì với tính cách của Dung, tôi dám khẳng định cô ấy sẽ không giấu diếm mối quan hệ của chúng tôi trong quá khứ. Tôi là người cũ, không có số đếm ở đây, bởi vì trước cậu chỉ có duy nhất một mình tôi, không còn ai khác. Và cậu, tôi không muốn gọi cậu là người mới, bởi vì cậu là người của hiện tại, và hi vọng sẽ là người của tương lai trong đời cô ấy.
Xét trên phương diện xã hội, tôi chỉ hơn cậu về tuổi tác, những mặt khác, học vấn, kiến thức, hiểu biết, và cả tính tình nữa, tôi chịu thua cậu. Chúng ta cách biệt nhau khá nhiều, nhưng bởi vì có cùng mối quan tâm chung là cô ấy, cho nên hôm nay, tôi viết những dòng này cho cậu, làm một cuộc độc thoại về cô ấy.
Chắc Dung đã kể cậu rồi, chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi hơn cô ấy năm tuổi, vẫn quen chở che cho cô ấy như em gái, và nhầm tưởng về điều đó cho đến khi tốt nghiệp cấp ba. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, cuộc sống của tôi trước giờ chỉ xoay quanh một mình Dung, và tình cảm của tôi không dành cho bất kỳ một cô gái nào khác ngoài cô ấy. Nhưng lúc đó, cô ấy, lại chưa đủ lớn. Và tôi quyết định sẽ chờ.
Tuổi thơ của chúng tôi gắn liền với đồng ruộng, với những buổi tối mùa hè ra đồng chòm hóng gió cho mát mẻ. Mùa hè ấy, Dung mười sáu tuổi, tôi ôm cô ấy từ phía sau, cô ấy tựa lưng và đầu vào ngực tôi. Đó là mùa hè tôi hạnh phúc nhất. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau, trong lặng yên và bí mật. Cô ấy còn quá trẻ để đắm chìm vào một cuộc tình, và cần nhiều thời gian hơn cho học tập và những mối quan tâm khác. Nói thật lòng, để cô ấy tự do như thế, tôi thật sự rất lo. Xung quanh cô ấy là một thế giới hoàn hảo với những con người xuất sắc. Tôi sợ mình không giữ được cô ấy, bởi vì tôi không nắm chắc được, tình cảm của cô ấy đối với tôi là như thế nào.
Nhưng Dung nói với tôi rằng, cô ấy gặp được rất nhiều người con trai khác, nhưng không ai bằng được tôi. Người đẹp trai hơn tôi thì đã có bạn gái, người chưa có bạn gái thì không tử tế bằng tôi. Và, cô ấy nói, "với lại, không phải ai cũng thích em như anh." Cô ấy luôn tự ti về ngoại hình bản thân, tôi biết, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ vui vì biết rằng cô ấy tin tưởng vào tình cảm của tôi. Và bây giờ, tôi rất vui vì cậu cũng không chê bai hay ghét bỏ ngoại hình cô ấy. Một chàng trai thật lòng yêu một cô gái sẽ không để ý cô ấy xấu hay đẹp, đúng không?
Dung là một cô gái ngoan, mọi người đều biết điều đó. Lúc mới bắt đầu, cô ấy chỉ lo học, và không sử dụng điện thoại. Cô ấy chỉ cho tôi nhắn tin vào số máy của bố cô ấy hai lần một tuần, thứ tư và thứ bảy. Những cuộc nói chuyện ngắn ngủi và vội vàng nhưng cũng đủ khiến tôi đỡ nhớ cô ấy. Và thói quen nhắn tin vẫn được duy trì, cho đến tận khi cô ấy đã có điện thoại riêng, thậm chí lúc cô ấy rời nhà đi học xa vẫn không hề thay đổi.
Chuyện tình của chúng tôi rất êm đềm, suốt ba năm trời đều như vậy. Tôi chỉ có thời gian ít ỏi vào mỗi dịp hè để có thời gian ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn. Cho nên, cả hai đều trân trọng những cuộc nói chuyện cùng nhau. Mà tôi cũng chẳng tìm ra lý do nào để xích mích với cô ấy cả. Cho đến khi cô ấy nói với tôi về dự định thi vào Bách khoa Hà Nội, ngành Kỹ thuật Hạt nhân. Tôi vẫn luôn có một niềm tin rằng với tình cảm bao lâu qua, cô ấy chắc chắn sẽ thi vào một trường ở TP Hồ Chí Minh để ở gần tôi. Thế nhưng cô ấy lại chọn xa tôi. Tôi hai mươi ba tuổi, ba năm mòn mỏi, không biết làm sao qua năm năm nữa cho một mối yêu xa. Đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau. Tôi cố thuyết phục cô ấy rằng ngành đó rất nguy hiểm, cô ấy phán một câu "Kệ anh, em sẽ sống chết với hạt nhân". Sau đó không thèm nói chuyện với tôi nữa. Tôi nhắn tin bảo, "Em không thi trong Nam thì thi vào Đà Nẵng đi". Cô ấy không trả lời. Chúng tôi vẫn gọi điện và nhắn tin mỗi tuần hai lần như thường, không ai đụng chạm gì đến chuyện đó nữa. Tôi cứ tưởng thế là cô ấy cuối cùng cũng thuận theo tôi, dù tôi cũng cảm nhận được nứt vỡ đầu tiên trong cuộc tình này.
Dung thi một trường Đà Nẵng thật, tôi đã tự hào vì có bạn gái lọt top 15 của trường, cho đến khi biết cô ấy làm thủ tục nhập học Bách khoa. Chúng tôi lại bắt đầu mâu thuẫn. Cô ấy nói,"em đã thi vào Đà Nẵng theo ý anh rồi, nhưng em đã nói, em sẽ sống chết với hạt nhân." Cuộc tranh luận gay gắt nhất, cô ấy hỏi, tại sao phải là cô ấy vào đây với tôi mà không phải là tôi ra ngoài đó với cô ấy. Tôi không trả lời được. Tôi đi làm trong này đã năm năm, công việc và lương thưởng ổn định, không muốn thay đổi. Cô ấy bảo tôi không hiểu cho ước mơ của cô ấy. Không phải tôi không hiểu, là tôi lo sợ, ở xa như thế, sẽ có người cướp cô ấy khỏi tay tôi.
Và người đó chính là cậu. Dung nói với tôi về việc cậu cho cô ấy
Em sẽ đợi anh, chờ anh. Em sẽ thực hiện những ước mơ của riêng em, đi những nơi chưa biết, học những điều thú vị, trưởng thành trong từng lần vấp ngã, đôi khi có lúc nào đó em yếu lòng và cả[…]
Tâm Sự
Là khi tình yêu thì căng đầy nhưng người đó lại không ở cạnh bên để cả hai cùng nhau chia sẻ. Vậy mà vẫn hẹn hứa, nhủ lòng mình sẽ kiên tâm... Yêu một người đã là dốc hết lòng, trút hết tâm[…]
Truyện Blog
Nắng đã mờ và tình cũng đã nhạt
Hoàng hôn thật là đẹp. Đã bao lâu rồi tôi không được ngắm nhìn khung trời yên bình như thế này cơ chứ. Ừ thì cũng đã lâu rồi tôi chưa về quê. Dường như mỗi khi mệt mỏi quá với cuộc sống nơi […]
Tâm Sự
Tôi hai mươi. Ngủ nướng một ngày nghỉ có vẻ như bình thường với tất cả những sinh viên. Tôi không ngoại lệ và càng có nhiều thời gian chiêm nghiệm cuộc sống. Khi tôi mười tám. Tôi đã ngh[…]
Tâm Sự
Nếu có làm tổn thương một người đàn ông yêu thương mình. Cũng không cần phải có mặc cảm tội lỗi. Vì nếu không, chắc chắn một hay nhiều lần trong đời, hoặc họ sẽ làm tổn thương ta, hoặc làm t[…]
Truyện Blog
Yêu người xa hay yêu người gần?
Khoảng cách là một vấn đề rất lớn của tình yêu. Có thể các bạn sẽ nói rằng, những người dám yêu xa phải là những người rất dũng cảm, có thể chịu đựng được khoảng cách và sự cô đơn, có thể k[…]
Truyện Blog
Bà mẹ quê, ngày tháng không ao ước gì
Mẹ mình, dù có quê kiểu làng thôn hay thị trấn, dù có quê xìtin này hay quê xìtin kia, thì đó là cái quê luôn đáng được thứ tha và kính trọng. Hôm rồi tôi đi chợ Dalat, thấy có hai bà mẹ[…]
Truyện ngắn
"Rồi mọi việc sẽ ổn thôi, con gái của mẹ..."
Một tháng lẻ bốn ngày kể từ khi làm lễ ra trường. Mỗi giờ không biết nó check in bao nhiêu lần cái hộp mail chỉ để mong nhận được thông tin phỏng vấn từ nhà tuyển dụng. Nó lẩn tránh những […]
Truyện ngắn