Người yêu - người dưng - người yêu
Bình chọn: 148
Bình chọn: 148
Người dưng- người yêu- người dưng!!!
Một vòng trái đất- nơi bắt đầu cũng chính là nơi kết thúc.
Tôi và anh là như vậy, gặp gỡ để rồi chia ly.
***
26 ngày! Hôm nay là ngày thứ 26 kể từ khi anh nói với tôi "anh nghĩ chúng ta nên chia tay". Uhm! Anh nói anh nghĩ thôi nhưng nghĩ là làm, ngay sau tin nhắn đó anh và tôi đã không còn là người yêu của nhau nữa, mà có lẽ cũng không còn là gì của nhau nữa. Nhưng chỉ đơn giản không còn là gì "của nhau" nữa, hay với anh có lẽ tôi cũng không còn là gì "của anh"nữa.
Với tôi...vừa mới đây thôi, tôi đã đứng lên, rời xa "những bản nhạc buồn nhất". Sâu trong tôi thôi thúc tôi, khoác nhanh chiếc áo khoác để đi nhanh hơn trong cái lạnh của mùa đông. Tôi dừng chân tại một tiệm bán vàng bạc. Cả cuộc đời của tôi từ lúc này trở về quá khứ chưa bao giờ có ý định sẽ sắm cho mình một món đồ trang sức bằng vàng bạc. Lý giải cho cái việc không thích đeo trang sức của tôi quả là việc quá khó, có lẽ chỉ đơn giản không thích là không thích, có lẽ chỉ vậy.
Mỗi người, mỗi sự việc diễn ra trong cuộc đời đều có ý nghĩa riêng của nó???
Một tiệm vàng bạc khá lớn mà tôi lại chỉ muốn mua một sợi dây thật mảnh, mỏng manh, mỏng manh như những gì tôi đang cố muốn níu giữ lại, mỏng manh đủ để giữ chiếc nhẫn đôi khắc tên tôi và anh.
Tôi đang sợ,có lẽ vậy. Tôi sợ những gì có giữa tôi và anh sẽ đi vào quên lãng, sẽ là quá khứ...tôi còn yêu anh quá nhiều nên đôi tay yếu ớt của tôi vẫn cố giữ lấy từng chút từng chút.
Tôi nhớ rõ từng nụ cười, từng cử chỉ, từng ánh mắt...lướt qua những con phố dù nhanh đến bao nhiêu tôi vẫn thấy bóng dáng anh hiện hữu, tôi thèm được ngồi sau, dựa vai mà ôm anh để lòng nhẹ bẫng, tôi thèm cái icon anh cáu, anh cười, anh ôm trái tim, anh hôn...với tôi mà nói tất cả những gì hàng ngày tôi thấy như một thói quen lại làm tôi loạn nhịp đến khó thở...tôi nhớ anh...rất nhớ...vô cùng nhớ...
Ai rồi cũng khác!!! Tôi có lẽ cũng đã khác rất nhiều. Cái thời mà tình yêu là thứ yếu, dù có cãi nhau với người yêu đến đâu chỉ vài phút sau tôi đã quên, chia tay là mọi thứ kỷ niệm tôi sẽ lập tức gom gọn rồi vứt bỏ. Giờ thì khác quá, tôi mê man trong những giấc mơ hàng đêm với bóng hình anh, khi thì rõ rệt khiến khóe mi tôi ướt, khi lại mờ ảo xa vời để khi tỉnh giấc chỉ còn nỗi nhớ gia giết cùng nỗi buồn hoang hoải. Những kỷ niệm giữa hai đứa tôi không thể đành lòng vứt bỏ, dù có lang thang trên các website nghe mọi người chia sẻ cách chống trọi lại việc thất tình là phải vứt bỏ hết kỷ niệm. Vậy mà tôi mỗi ngày một nâng niu, một trân trọng, tôi sợ một khi nào đó không còn những kỷ niệm tôi sẽ không biết phải nhớ anh như thế nào, cứ mơ hồ lạc lối.
Người dưng??? Có lẽ đã là vậy. Tôi đã gào khóc, tôi đã không còn là tôi sau khi anh quay lưng. Anh cũng quay lưng quá nhanh, không ngoái lại. Tôi nên vui hay nên buồn, người đàn ông quay lưng quá nhanh, quá lạnh lùng như vậy là người quá tốt hay quá phũ phàng. Nhưng dù anh có là người như thế nào thì tình yêu tôi giành cho anh cũng đã bao biện hết cho anh. Tôi đã không chạy đến bên anh dù xe đã lăn những vòng bánh, tôi đã không gọi dù cứ ngồi ngắm số anh trên màn hình điện thoại, không nhắn tin cho anh mặc dù đã viết rất nhiều, mặc dù ngày nào tôi cũng có hàng ngàn điều muốn hỏi, muốn biết, muốn quan tâm đến anh.Tôi chỉ không muốn anh nao lòng, chùn bước trên còn đường anh muốn đi không tôi. Vì tình yêu tôi giành cho anh lúc này tôi chỉ có thể đứng lại đây, dõi theo, thầm mong, cầu chúc anh sẽ nhanh đến được cái đích anh muốn tới. Tôi sẽ nhớ anh và nếu có thể quên anh tôi cũng muốn nhớ để quên, tôi muốn lưu giữ hết những kỷ niệm đẹp. Ngày anh nói anh phải xa tôi, tôi đã trách anh nhiều lắm, đôi lúc tôi còn hận anh, nhưng tất cả có là gì so với nỗi nhớ còn lại, trách rồi cũng thôi, hận rồi cũng qua, nỗi nhớ sẽ bên tôi mãi mãi. Anh đã đi ngang cuộc đời tôi và mãi mãi là như vậy. Và đâu đó tôi sẽ dõi theo anh, ôm ấp những kỷ niệm giữ cho chúng nguyên vẹn nhất mong ngày nào đó anh và tôi..."người yêu- người dưng- người yêu"!
Tôi đã không ngủ được với cái tên Thanh Hóa và càng không thể lí giải được tại sao lại có sự phân biệt như thế khi tất cả chúng ta đều là người Việt Nam, kén chọn con dâu lại phải kén chọn n[…]
Tâm Sự
Tôi đến gặp lại anh vào chiều thu giữa thành phố đông người, dòng người như chen chúc xô đẩy tôi đến gần bên anh. Anh vẫn như ngày nào, vẫn hơi thở đó, vẫn giọng nói đó, vẫn nụ cười đó, nụ […]
Tâm Sự
Em và con người thật của chính em
Từ ngày quen và chia xa anh em đã nhận ra con người cũ của em ngày xưa đã biến mất em bây giờ đã thuộc về đêm thuộc về cái nhìn xa viễn vông mà em biết đôi tay em không đủ rộng để ôm nó vào […]
Tâm Sự
Là khi tình yêu thì căng đầy nhưng người đó lại không ở cạnh bên để cả hai cùng nhau chia sẻ. Vậy mà vẫn hẹn hứa, nhủ lòng mình sẽ kiên tâm... Yêu một người đã là dốc hết lòng, trút hết tâm[…]
Truyện Blog
Nhỏ ôm chầm lấy nó và một nửa bức tranh bướm phượng. Những giọt lệ nức nở của nhỏ lăn trên gò má mà không nói lấy một lời. Hồi nhỏ nó sống ở một thành phố đầy nắng, gió, bão giông. Mang ti[…]
Truyện ngắn
Nhớ em người không thuộc về anh
Có những ngày ta tưởng chừng như mất cảm giác với tất cả, không buồn, không đau, không vui, không hạnh phúc, nước mắt không rơi, và trái tim cũng không nhói lại, có những ngày khi mở mắt dậy[…]
Tâm Sự
Mỗi khi nỗi nhớ ùa về thì bóng hình ấy lại xuất hiện, lần nào cũng vậy luôn bóp nghẹt lấy tim anh, đau đớn đến quặn lòng. Có lẽ nếu không là đàn ông, không cần phải thể hiện mạnh mẽ, che giấ[…]
Tâm Sự
Trên phố, một bà cụ đi chân đất đang nặng nhọc lê từng bước trên tuyết, đến trạm chờ xe buýt . Một cô gái đang chờ xe, cô nhìn bà cụ từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, và im lặng. M[…]
Truyện ngắn
Em vẫn sẽ yêu anh vào mỗi sáng
Gió luồn qua kẽ tay Gió luồn qua tóc Mơn trớn...! Mưa lất phất vương vấn bên tai... Hà Nội chuyển mình từ hạ sang thu bằng những ngày nắng oi ả có những cơn mưa bất chợt đi qua. Vậy là sang[…]
Tâm Sự