Insane
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Người ở lại - BlogRadio.Yn.Lt
Người ở lại

Người ở lại

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 228

Người ở lại

15:49 - 16/09/2015
bao năm tháng sau này tôi cũng chẳng hề yêu thêm một ai. Tôi nghĩ rằng với tôi những gì đã có cũng đã là quá đủ rồi, tôi không tham lam hay muốn có được một cái gì cả. Tôi đã trở nên vô cảm với mọi thứ xung quang, không thể tin tưởng và yêu thương thêm một người nào đó nữa. Tôi vẫn còn nhớ mỗi sớm mai thức dậy khi gặp em thì em đều chào tôi, mỗi khi nhìn thấy tôi từ xa em luôn chào và lần nào cũng với một nụ cười thật rạng rỡ trên môi. Em có một nụ cười rất đẹp! Dù tôi không thể nhớ rõ khuôn mặt của em nhưng nụ cười đó là thứ mãi không nhạt phai trong trái tim tôi. Kỉ niệm duy nhất của em và tôi là tôi chở em đi mua kem trên chiếc xe đạp cho lớp học ngoại ngữ, tình yêu của tôi dành cho em có lẽ đã đến từ lúc đó nhưng tôi không thể nào tin đó là sự thật. Một mùa thu đầy nắng ấm đi qua cùng với nụ cười rạng rỡ của em đã in sâu trong trái tim tôi…


Tôi hay thở dài. Không biết từ bao giờ tôi bắt đầu như thế nữa. Nhưng có lẽ rằng một hơi thở dài và sâu khiến cho tôi thoải mái hơn! Hạnh phúc đôi lúc thật mong manh nếu không biết giữ lấy sẽ không bao giờ trở lại. Tôi sẽ phải xa em , xa Hà Nội, xa những tháng ngày bình yên và xa cả ước mơ của mình nữa. Tôi vẫn chưa từng nói với em rằng tôi yêu em! Tôi đã ra đi dù trong lòng không hề muốn nhưng biết phải làm sao đây. Tôi thật sự thấy mình bất lực, tôi không thể đứng vững, không thể tự nuôi sống chính bản thân mình chứ đừng nói gì đến có thể mang cho em được hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ ngày em đến thăm tôi sau một thời gian tôi chuyển đi chỗ khác. Hôm ấy trời rất lạnh, nhưng em vẫn chỉ mặc mỗi một chiếc áo trắng học sinh. Tôi thích em mặc mầu trắng nhưng nhìn em như thế tôi không thể không xót xa. Tưởng chừng như tôi có thể nói với em nhiều điều nhưng mỗi lúc gần bên em tôi lại không thể nói được điều gì mà chỉ có thể mỉm cười và nhìn thật sâu vào đôi mắt em. Khi đó tôi thấy thật bình yên và hạnh phúc, cảm giác như muốn thời gian ngừng trôi mãi mãi để tôi và em sẽ không phải rời xa nhau. Em đã chinh phục trái tim tôi mãi mãi với một mầu trắng trinh nguyên như chính tâm hồn của em.


Lần cuối cùng tôi gặp em với tôi đó là một kỉ niệm thật buồn. Xa nhau đã hơn một năm, tưởng chừng như ngày gặp lại sẽ có biết bao nhiêu điều để nói nhưng cả hai chúng ta sao trở nên quá xa lạ, tôi đã không thể ôm chặt lấy em như tôi đã từng nghĩ, tôi nhận ra cái khoảng cách mà thời gian đã thêm vào trong mỗi con người chúng ta. Em chỉ nói với tôi những điều mà tôi hỏi, đôi mắt em không muốn níu giữ tôi lại và em nói em phải đi học. Tôi không hiểu nhưng có lẽ đó là điều quan trọng với em. Nếu có thể tôi sẽ không đưa cho em bức thư tôi viết vào ngày hôm đó. Tôi đã không thể níu kéo được một điều gì vì tôi là kẻ ngốc nghếch phải không em. Em bước đi mà không nhìn về phía sau. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của người ở lại. Nỗi đau đó khiến cho tôi bật khóc và giật mình tìm em nhưng em đã đi quá xa rồi, em đi thật nhanh. Đừng giữa con đường ấy tôi đã giấu nước mắt của mình đi. Tôi lang thang trên những con đường đã quá thân quen nhưng ngày hôm đó tôi bị lạc đường, nước mắt dù không muốn nhưng tuôn ra, tôi giơ tay gạt đi nước mắt nhưng càng làm cho tôi thêm đau đớn mà thôi. Tôi cắn chặt môi và ngước mắt lên trời để cho nước mắt không rơi ra. Cho đến tận bây giờ mỗi khi muốn khóc tôi đều cắn chặt môi và ngước mắt lên trời để nước mắt không rơi.


Tôi không thể trách em mà chỉ có thể trách tôi. Tôi biết một ngày nào đó em sẽ không còn nhớ đến tôi dù chỉ một chút, những yêu thương mà tôi để lại sẽ mãi mãi nhạt phai theo mầu trắng mà em yêu thích. Có lẽ tôi không còn là giấc mơ của em nữa. Mọi thứ đều có giới hạn phải không em, tôi đã đi mang theo một trời ký ức xa xăm của một tình yêu dại khờ trẻ con. Tôi đã đi và đã đi để rồi quên đi cả chính tôi là ai!


Có rất nhiều điều mà tôi đã quên và cũng có biết bao điều mới đến nhưng tôi không hiểu vì sao mình không thể nào nắm chặt được hạnh phúc của riêng mình. Ai đó đã nói rằng “Hạnh phúc nào tay nắm không được đều là mộng!”. Tôi nghĩ rằng điều đó là đúng, có lẽ tất cả chỉ là do tôi ảo tưởng mà thôi. Nhưng có một điều nhỏ nhoi luôn luôn thật đó là tình yêu mà tôi dành cho em. Tôi yêu em vì khi bên em tôi thấy mình được là chính mình. Em đã đi mang theo cả ước mơ của tôi nhưng tôi vẫn sẽ thực hiện những lời mình đã nói. Một ngày nào đó nếu em nhìn thấy tôi xin hãy mỉm cười và tha thứ cho tôi. Tôi không phải là một người tốt nhưng chí ít tôi không phải là một người thất hứa. Tôi thực sự không muốn làm một người ra đi mà luôn muốn trọn suốt cuộc đời này mình sẽ luôn là người ở lại. Một người ở lại!


… Mơ… Mơ… Trong giấc mơ của riêng mình tôi vẫn hay tưởng tưởng một miền ký ức rất xa xôi, nó rất mờ ảo và tôi không thể nhìn rõ nó là điều gì nữa. Tôi đã rất cố gắng nhưng đôi chân không thể bước tới phía trước và đôi tay không thể nắm chặt. Tôi không thể nhận ra nhưng tôi biết ở nơi xa xôi đó có một bóng dáng đang chờ đợi. Chờ đợi trong mưa và nước mắt…


Nguyễn Ích Hoàn




1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
Tình yêu là trò đùa của số phận

Tình yêu là trò đùa của số phận

Tình yêu là một loại tình cảm rất tuyệt vời mà thượng đế đã ban tặng cho mỗi con người. Ai trên đời cũng có cho mình một mảnh ghép. Để có nó ta buộc phải qua nhiều khung bậc của cảm xúc, như[…]

Tâm Sự

Gái tỉnh lẻ...

Gái tỉnh lẻ...

Tôi đã không ngủ được với cái tên Thanh Hóa và càng không thể lí giải được tại sao lại có sự phân biệt như thế khi tất cả chúng ta đều là người Việt Nam, kén chọn con dâu lại phải kén chọn n[…]

Tâm Sự

Bức thư của bố

Bức thư của bố

"Hôm nay bố gửi tiền chị nga đem hộ vì thời gian quá vội Bố chỉ kịp thông báo với con là bố bán được 1 con trên ba triệu nhưng không biết con cầm như vậy nên bố đã trả nợ hết ở nhà và cho ch[…]

Tâm Sự

Bạn có sợ cảm giác bị bỏ lại một mình không?

Bạn có sợ cảm giác bị bỏ lại một mình không?

Bạn có sợ cảm giác bị bỏ lại một mình không? Với tôi dù là lúc 5 tuổi, 15 tuổi hay khi hiện tại 21 tuổi thì tôi vẫn sợ cái cảm giác bị bỏ lại một mình... Tất cả mọi người đều sợ đều đó, kẻ […]

Tâm Sự

Sẽ còn lâu không ngày em hết giận anh?

Sẽ còn lâu không ngày em hết giận anh?

Anh đến quán cũ một chiều không em. Chút lạnh giá cuối đông cùng giai điệu buồn của những bản nhạc Soul làm cho nỗi nhớ trong anh càng trở nên quay quắt. Anh lặng lẽ với cốc café nóng nhìn n[…]

Tâm Sự

Nhật ký chàng ế

Nhật ký chàng ế

Không đến nỗi mà vẫn cô đơn... Vỗ đầu lên con Wave xì, mình ngậm ngùi: "Lần sau, có nàng rồi tao sẽ đưa mày đi thả phanh!" Con chiến mã xanh dương nằm im như ấm ức. Vậy là kế hoạch phượt 3[…]

Truyện Blog

Em không phải gái hư

Em không phải gái hư

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây giờ. Lớp 6 đã bắt đầu trốn học, lớp 7 có bạn trai, lớp 8 biết hút thuốc, lớp 9 kéo "chị em" đi đánh ghen rồi bị trường[…]

Truyện ngắn

Em trai tôi

Em trai tôi

Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi hai chị em tôi ăn học. Một ngày kia tôi lén ăn cắp mười lăm đồng trong ng[…]

Truyện ngắn

Tôi vẫn nhớ, vẫn tìm anh!

Tôi vẫn nhớ, vẫn tìm anh!

Tôi đến gặp lại anh vào chiều thu giữa thành phố đông người, dòng người như chen chúc xô đẩy tôi đến gần bên anh. Anh vẫn như ngày nào, vẫn hơi thở đó, vẫn giọng nói đó, vẫn nụ cười đó, nụ […]

Tâm Sự

Cuộn báo đi lạc

Cuộn báo đi lạc

Chúng tôi có một con chó cái dễ thương giống Labrador với bộ lông màu nâu sậm. Nó chỉ khoảng một năm tuổi nhưng rất ngoan, tình cảm và có trách nhiệm. Như mọi chú chó giống Labrador, nó rấ[…]

Truyện ngắn

  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất